Editor: May
Thịnh Vị Ương cột tóc dài như thác thành một bó đuôi ngựa thật cao, xoay tròn một vòng,
“Ba tuổi, xinh đẹp không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái không chút nào che dấu yêu thích của anh với cô, ánh mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng, toàn là sủng nịnh cực hạn,
“Xinh đẹp, em xinh đẹp nhất.”
……
Quyết đoán, cô gái nào đó lại thực không khiêm tốn nhếch cái đuôi khổng tước lên, càng thêm tự mình thưởng thức lại say mê, lại còn khen anh,
“Anh cũng đẹp trai nhất!”
Một đám nhân viên cửa hàng yên lặng quay đầu, hai vợ chồng tổng giám đốc này hoàn toàn là một người tự kỷ còn hơn một một người nha!
Thịnh Vị Ương cười cong cong, vỗ gạch hoà âm,
“Ba tuổi, em liền muốn bộ này!”
“Được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cà thẻ, trả tiền chạy lấy người.
Chẳng được bao lâu, cửa đại học E, một chiếc xe thể thao Cadillac màu đen số lượng có hạn toàn cầu liền vững vàng dừng lại.
Bởi vì hôm nay trường học khai giảng, cho nên người tương đối nhiều, xe đỗ bên đường cái đều đã đầy, chỉ có một vòng bạn học chung quanh nhìn thấy xe thể thao dừng lại, cho rằng lại là thiên kim tiểu thư nhà nào của thành E.
……
Vừa đến, Thịnh Vị Ương liền dấu không được hưng phấn, nhanh chóng mở cửa xuống xe, thúc giục nói với Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, nhanh lên nhanh lên.”