Editor: May
Bên cạnh, một đám người tập thể run a run, cảm thán vô hạn nói,
“Ương Ương quả nhiên có thuật dạy chồng nha! Cường ngạnh dạy dỗ một núi tuyết bắc cực thành Hỏa Diệm Sơn!”
Thịnh Vị Ương ôm cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, nghiêng đầu về một bên,
“Cái này gọi là giá trị mị lực cá nhân hiện ra hoàn mỹ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái theo sát liếc mắt quét một cái, ánh mắt lãnh diễm, vẻ mặt cuồng ngạo “Các người đều nghe thấy bà xã của tôi nói chưa”.
Một đám người, “……”
Đều nói đừng đi trêu chọc đôi vợ chồng kiêu ngạo này mà, xem, lại bị ngược đến cả người thịt đau rồi! Tập thể yên lặng nhìn nhau, không nói gì gạt lệ.
Lôi Nặc cầm cá nướng, đi đến dưới dù mặt trời,
“Cho.”
Hoàng Phủ Bạc Ý ngẩng đầu, mắt lạnh buốt nhìn, sau đó lại chuyển qua, một biểu tình “Tôi kiên quyết làm lơ anh đến cuối cùng”.
……
Lôi Nặc chợt đen mặt, lại khom lưng ngồi xổm xuống dưới, lại lặp lại lần nữa,
“Cho em ăn.”
Hoàng Phủ Bạc Ý lại nhìn qua, rất phong ** tình mê người nở nụ cười,
“Lôi thiếu, anh nói chuyện với ai vậy?”
Nháy mắt, sắc mặt Lôi Nặc đen sì âm trầm đến có thể nhỏ ra nước, một đám đàn ông bên cạnh cũng nháy mắt hai mắt bốc lục quang bát quái kề tai nói nhỏ.
Quý Diệc Thừa cười tà yêu nghiệt,
“Lão tử đã bao lâu không nghe được Tiểu Ý Ý gọi Tiểu Lôi Lôi là ‘ Lôi thiếu ’!”