Editor: May
Nếu không phải có tầng mồ hôi tinh mịn trên trán của anh, thậm chí đều nghĩ lầm rằng Hoàng Phủ Bạc Ái hoàn toàn không có vết thương nào, Brian hung ác nham hiểm nhíu mày.
Giọng nói rét lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái càng lộ ra khinh thường châm chọc,
“Brian, anh lén vượt biên thật xa từ Bắc Âu đếb Trung Quốc, một lòng chỉ muốn tìm tôi báo thù, bắt trói vợ của tôi, lại bởi vì bị mẹ ruột của mình ngược đánh thành tâm lý biến thái, liền quất roi cô ấy.
Brian, có phải báo thù của anh quá thấp kém rồi không? Phương thức này lúc tôi ba tuổi liền chơi chán rồi.”
Thịnh Vị Ương nhắm mắt lại, bảo tồn thể lực, lại nhịn không được cười.
Tuy rằng động tác cười rất nhỏ, nhưng miệng vết thương trên cổ lại nóng rát đau đớn một trận, thậm chí kéo đến cảm giác thần kinh toàn thân!
Đại kiêu ngạo quả nhiên là độc lưỡi mà!
Thịnh Vị Ương nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, hai mắt đỏ hồng giống như hỏa diễm thiêu đốt, cực kỳ nhiệt tình, giọng nói trầm thấp rất nhẹ rất nhẹ,
“Brian, anh đến tư cách xách giày cho chồng của tôi cũng không có.”
……
Trời cao trên biển, sau màn sân khấu tối đen, xoay quanh mấy chiếc máy bay tàng hình, một chiếc máy bay trong đó, tiếng gào ác hàn của người đàn ông gào khóc nổ vang,
“Hai vợ chồng này miệng một người còn độc hơn một người đó……”
Theo sát một giọng nói bạo rống,
“Dựa vào**! Tim lão tử còn nhảy thình thịch đây!”
Một chiếc máy bay khác, âm điệu tà ác yêu nghiệt của Quý thiếu khàn khàn,
“Các người biết cái gì, người ta đây gọi là vợ chồng đồng tâm, nháy mắt hạ gục hết thảy biến thái, đúng không, Tiểu Hoàng Hoàng ~~~”
“Ừ hừ ~” tiếp theo một đạo tiếng cười yêu nhiên như chuông bạc, “Thừa ca ca, tựa như phụ hoàng và mẫu hậu nữ vương nhà chúng ta.”