Editor: May
Ở dưới cái nhìn hài hước theo dõi của mọi người, Brian ôm Thịnh Vị Ương đi thẳng đến chỗ rẽ quảng trường, đậu một chiếc xe hơi màu đen, nghênh ngang rời đi.
……
Tầng cao nhất cao ốc.
Hoàng Phủ Bạc Ái nghe trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng "tút tút", ấn đường “Thình thịch” nhảy dựng, mày kiếm lạnh băng càng nhíu chặt!
Vừa rồi anh lại gọi điện thoại cho Nam Tiểu Tố, nhưng Nam Tiểu Tố nói buổi trưa Ương Ương thả chim bồ câu với cô, không ăn cơm với cô.
Đột nhiên, tiếng "tút" trong điện thoại ngừng lại, mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái sáng ngời, rít gào gào thét,
“Tiểu Vị Ương, em vừa mới chết ở chỗ nào vậy! Em ----”
Trong điện thoại, truyền đến giọng nữ dễ nghe tiêu chuẩn quốc tế, “Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể kết nối……”
Chợt, mắt sâu hắc diệu thạch của Hoàng Phủ Bạc Ái lấy một loại tốc độ có thể thấy được ảm đạm xuống, đôi tay cũng không biết gắt gao nắm chặt từ khi nào, càng thêm dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay thon dài bạo khởi.
Ngực Hoàng Phủ Bạc Ái chợt buồn bực!
Không hiểu sao, lại có thể dâng lên một cổ bất an, linh tinh vụn vặt tản ra tràn ngập, anh có chút…… hoảng hốt!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại gọi điện thoại về biệt thự.
Trong biệt thự, Bạc Tứ đang dạo bước tới tới lui lui dọc theo dường đá cẩm thạch trước biệt thự, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu nhắc mãi,
“Có nên gọi một cú điện thoại cho thiếu gia không? Hay là gọi một lần đi!”
“Nhưng mà trước khi thiếu phu nhân ra cửa ngàn dặn dò vạn dặn dò không được nói cho thiếu gia biết, bộ dáng thoạt nhìn giống như muốn cho thiếu gia một kinh hỉ!”
“Nhưng nếu như bị thiếu gia biết mình biết rõ lại không báo, mình có thể bị thiếu gia trực tiếp lưu đày đến cháu Phi đào quặng không!”
“Thôi, thiếu phu nhân đã nói sẽ che chở cho mình, cứ thà chết ôm chặt bắt đùi thiếu phu nhân đi!”
“Thiếu phu nhân, cô ngàn vạn đừng xảy ra sự cố gì nha……”