Editor: May
Thịnh Vị Ương đảo tròn con ngươi một vòng, giơ cánh tay lên, Hoàng Phủ Bạc Ái lại ghét bỏ hừ một tiếng, nhưng đã cúi người xuống muốn đi ôm cô.
Thịnh Vị Ương cười, cái miệng nhỏ anh phấn chu lên, làm nũng lầu bầu nói,
“Ba tuổi, em muốn anh cõng em.”
Môi mỏng Hoàng Phủ Bạc Ái mìm lại.
Thịnh Vị Ương cười tủm tỉm nhìn anh, lông mi chớp một chút, truyền lại tin tức “Anh nha, nếu không cõng em, em liền không đi”.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại hung hăng run rẩy khóe mắt một chút.
Vừa rồi anh còn mắng cô làm ra vẻ, làm ra vẻ cái rắm **! Nhìn vợ của anh cười đến vẻ mặt thuần lương phúc hắc kia, thật là khoe khoang đến tận trời đi.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại dùng sức xoa xoa khuôn mặt cười tà tứ của cô, sau đó xoay người sang chỗ khác, hơi cong đầu gối,
“Leo lên.”
Thịnh Vị Ương lập tức cười đến miệng đầy răng trắng toát.
Trực tiếp nhảy từ ghế dài lên, đạp hai chân nhỏ nhốt chặt eo cua5r Hoàng Phủ Bạc Ái, toàn bộ thân mình đều dựa vào trên lưng anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái đặc biệt kéo kéo váy của Thịnh Vị Ương, che khuất hai chân dài vừa trắng lại mịn kia, nhưng mà cô mặc váy không dài, nhiều lắm chỉ che đến đầu gối.
Nhìn mặt lạnh của người đàn ông đen đến giống như lăn trong đống than, Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, cô có loại cảm giác tên này muốn tháo chân của cô nha……╯□╰
Dưới đèn đường màu vàng nhạt, thân ảnh hai người ôm nhau không ngừng kéo dài.
Thịnh Vị Ương ôm cổ Hoàng Phủ Bạc Ái, cằm gác ở trên vai anh, bỗng nhiên, khuôn mặt nhỏ hơi nghiêng, đón ánh trăng nhìn sườn mặt của anh nói,
“Ba tuổi, có người đã nói với anh là lưng anh đặc biệt có thể cho người ta cảm giác an toàn chưa.”
Lưng của anh rất rộng, rất kiên cố, lúc ôm anh, giống như cho dù trời sập xuống cô cũng sẽ không sợ hãi.
……
Nhóm dịch: Mèo Xinh