Editor: May
Giết hại đóa hoa tương lai của tổ quốc, quả thực tội lỗi a tội lỗi! --
Thịnh Vị Ương gắt gao trừng mắt to hạt châu.
Nhưng ánh mắt hung ác kia, ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn thế nào cũng là câu dẫn người, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp, thậm chí còn mặt không đỏ tâm không nhảy lạnh lùng nói một câu,
“Cũng không phải chưa từng xem phim qua.”
……
Khóe miệng Thịnh Vị Ương kéo một cái, suýt không vận lên được một hơi nghẹn chết ròi!
Tên này vừa mới nói cái gì?
Xem…… phim!
Nếu không phải hiện tại chân cô không có sức, cô nhất định sẽ không chút do dự đá anh một cước biến đi! Trên thế giới còn có người càng không biết xấu hổ hơn anh sao?
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó lại cực kỳ miệt thị hừ một tiếng, đôi tiểu tình nhân trên ghế dài cách đó không xa ngây ngốc không đi xuống rốt cuộc đã hốt hoảng chạy trốn.
Thịnh Vị Ương hoàn toàn đến dục vọng run rẩy khóe mắt cũng không có.
“Về nhà.” Hoàng Phủ Bạc Ái cúi người, một phen chặn ngang bế cô gái nhỏ bảo hộ ở trong ngực lên, xoay người đi trở về.
Thịnh Vị Ương lại dậm chân nhỏ luôn miệng hô,
“Ba tuổi, đợi chút đợi chút!”
“Làm sao vậy?”
“Chúng ta cũng đi chỗ ngồi kia ngồi một lát đi.” Thịnh Vị Ương vươn tay chỉ vào ghế dài đôi tình nhân trung học vừa mới ngồi qua, đôi mắt liễm diễm tựa như nở ra vô số đóa hoa đào hồng nhạt, cười đến cực kỳ xinh đẹp.
……
“Được.” Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức mềm giọng, ánh mắt lạnh băng rút đi tất cả kiêu căng càn rỡ, ôm cô đi qua.
Trên ghế dài, Thịnh Vị Ương kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, nghiêng đầu, dựa vào trên vai dày rộng của anh, một trận gió biển thổi tới, tâm tình cực tốt.