Editor: May
Thịnh Vị Ương lại hơi đỏ mặt, cười cong cong, bên môi treo đầy ý cười xinh đẹp,
“Bởi vì em có anh nha!”
Ba tuổi, bởi vì em có anh, cho nên mặt khác, tốt hay xấu, đều không quan trọng.
……
Ánh mắt giận dữ trợn to của Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ, thật giống như không có nghe hiểu lời nói của cô, trố mắt rất lâu mới triệu hồi linh hồn nhỏ bé về.
Nháy mắt, một giây trước còn sắc mặt gió lốc mưa dầm cấp tám, liền ngày mặt trời rực rỡ hoa nở tháng ba, thậm chí cười đến si ngốc nhìn cô.
Như vậy, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ngốc nghếch liền có bấy nhiêu ngốc nghếch.
Thịnh Vị Ương chợt nghiêng đầu, vặn lỗ tai của anh, làm càn cười mắng,
“Chậc chậc, còn đâu là Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc hả! Hoàn toàn không khác gì một kẻ ngốc nghếch!”
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không phản bác lời nói của Thịnh Vị Ương, tay giữ sau eo cô, một cái tay khác nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, không chút do dự liền hôn xuống, lại bị Thịnh Vị Ương tát một cái chặn trở lại.
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, một đầu tóc đen tung bay,
“……”
Tay nhỏ của Thịnh Vị Ương chống trên ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, cười đến vẻ mặt đào hoa,
“Ba tuổi, lời em vừa mới nói, anh đều nghe rõ ràng chứ?”
……
Bỗng nhiên, một trận gió biển đón nhẹ sóng biển thổi tới, thổi rối loạn tóc đen như thác nước của cô.
Nhẹ nhàng rơi xuống một nhánh, không cẩn thận rũ ở khóe môi.
Làm nổi bật môi anh đào đỏ xinh đẹp ở dưới ánh trăng, thật sự có loại cảm giác thiên sứ không cẩn thận rơi vào trong đêm tối, còn vung múa cánh chim.
Ngực Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giật mình, cho dù ác ma như anh, cũng mềm mại.
Anh vì cô vén nhánh tóc kia lên, thâm tình muôn vàn, giọng nói sủng nịnh gần như làm người ta chìm đắm, thậm chí có chút kích động,
“Em yêu anh.”