Editor: May
Tiếng vang buồn trầm nổ tung ở bên tai Thịnh Vị Ương.
Vừa rồi, lúc anh đi tìm tới, anh thấy được, cô bị Lục Bắc Huân ôm vào trong ngực, trong ánh mắt cô biểu lộ đau xót, anh đều thấy được.
Cô còn thích Lục Bắc Huân……
“Ba tuổi……” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Ngực Hoàng Phủ Bạc Tình đau đớn một trận, quay người lại, đẩy tay Thịnh Vị Ương ra, bước đi xa nhanh như bay dọc theo hành lang dài.
……
Nhìn người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ cuối, Thịnh Vị Ương còn vẻ mặt mờ mịt ngốc lăng tại chỗ, yên lặng nhìn trời, cho dù tức giận ghen, nhưng anh lại có thể bỏ lại một mình cô rồi đi vào như vậy!
Bỗng dưng, lỗ mũi đau xót, mắt tiễn cánh bướm khẽ run, liền nhẹ nhàng rơi xuống, có chút ủy khuất bẹp miệng nhỏ.
Thịnh Vị Ương, mày lại bị anh ấy bỏ lại rồi……
Thịnh Vị Ương đang rũ mắt nhìn mũi chân của mình, bỗng nhiên ---
Bàn tay lạnh băng của người đàn ông dùng sức kéo một cái, tay bá đạo nắm chặt cổ tay cô, sau đó không nói lời nào kéo cô đi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông trước mắt lại đi vòng trở về lần nữa, trong lòng Thịnh Vị Ương vừa mừng vừa sợ,
“Ba tuổi!”
Một giây trước khuôn mặt nhỏ còn tối tăm, tức khắc mừng rỡ hoan hỉ, tùy ý anh lôi kéo chính mình.
……
Hoàng Phủ Bạc Tình nắm lấy Thịnh Vị Ương đi ra quán bar, cũng không có lái xe, vẫn luôn tiếp tục đi dọc theo đường lớn Lâm Giang.
---
...