Editor: May
Tiếp theo, ghế lô VIP liền xuất hiện một hình ảnh như vậy.
Ba cô gái ôm microphone, quả thực thật giống như chính mình đang bắt đầu mở concert, từng khuôn mặt cỡ bàn tay vút cao âm sắc mặt huyết hồng, gân xanh trên cổ hận không thể đều tuôn ra.
Hát đến phải gọi là nhiệt tình cao vút, cuồng dã trào dâng, chỉ thiếu vươn tay kêu loại lời nói “Cho tôi thấy hai tay của các bạn” thôi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái đổ mồ hôi, “……”
Khóe mắt Kỳ Mộ Phi hướng sang phải, “……”
Khóe mắt Lôi Nặc hướng sang trái, “……”
Sở Nam Xuyên cười đến trực tiếp run đùi,
“Ta kháo! Hóa ra vợ các người đều là phái hào phóng sao! Ha ha ha……”
……
Khóe môi ba người đàn ông đồng thời run rẩy một chút, sau đó nhìn nhau, lại rất tà ác cười, một câu “vợ của các người” kia của Tiểu Xuyên Xuyên, ừ, rất vừa lòng.
Mày kiếm Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhướng,
“Con báo nhỏ của tôi vẫn luôn rất bưu hãn.”
Đôi mắt của mấy người Kỳ nhị nhìn sang, sớm đã nhìn ra, một khăn quàng cổ màu đỏ liền khiến cậu khoe khoang thành đức hạnh này, có thể không bưu hãn sao!
Vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó còn dùng ánh mắt “Các người cứ hâm mộ lão tử đi” khinh bỉ bọn họ.
Một đám người tập thể quay đầu đi, “……”
Mẹ nó **! Đây vẫn Hoàng Phủ mà bọn họ nhận thức sao!
Chờ hát xong một bài, màng tai của mọi người đều sắp bị chấn động vỡ nát, bên tai vẫn còn đang không ngừng lặp lại một câu ** “Đến chết cũng phải yêu, dù không đến được cuối cùng dù không vui vẻ……” kia
……
Lúc sau, Thịnh Vị Ương lại cùng Nam Tiểu Tố còn có Hoàng Phủ Bạc Ý cùng nhau biểu diễn mấy bài nhạc âm cao, Nhan Chỉ Nhị bởi vì nói là có chút không thoải mái, cho nên còn chưa bắt đầu chơi bao lâu liền đi trở về, cũng không có để Sở Nam Xuyên đưa về.
Thịnh Vị Ương vừa nhảy lại nhót ngồi trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Bạc Ái, Nam Tiểu Tố và Hoàng Phủ Bạc Ý vẫn đang hát.