Editor: May
Lệ khí cả người Hoàng Phủ Bạc Ái tăng vọt, nhưng trong nháy mắt cúi đầu nhìn thấy cô gái nhỏ cúi khuôn mặt nhỏ xuống, trên mắt tiễn trầm tĩnh hơi rũ xuống,
“Ba tuổi, em giống như mất đi Jay, cũng mất đi Kiệt Hận Thiên.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức mềm lòng, lửa giận đã vận sức chờ phát động “xèo xèo” dập tắt, hận không thể tâm đều sắp đau rớt.
Vươn tay ôm bả vai cô, cường thế ôm chặt cô, bá đạo lại không được tự nhiên gào thét,
“Cô bé ngu ngốc, em thật xem lão tử là người chết sao! Lại có thể thương tâm vì người đàn ông khác ở ngay trước mặt anh, còn muốn lão tử dỗ em!
h**!”
Cuối cùng khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái lại hung hăng run rẩy, khóe mắt bốn mươi lăm độ cuồng rút về phía trước.
Hoàng Phủ Bạc Ái, mày thật là càng ngày càng không nguyên tắc! Con báo nhỏ bởi vì Kiệt Hận Thiên mà thương tâm, mày không tát một cái quăng cô ra ngoài, lại có thể còn vừa dỗ lại ôm!
……
Thịnh Vị Ương ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Đó còn không phải bởi vì anh sao?”
Dáng dấp lông mi xinh đẹp xẹt qua hàm dưới đao gọt của anh, Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng chốc sửng sốt, lại có thể phản ứng đều chậm nửa nhịp.
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương phiếm đỏ, vươn tay đi vặn lỗ tai của anh, ngữ khí nũng nịu,
“Em chỉ có thể giúp một mình anh đánh nhau thôi!”
Trước khi ra cửa, tên này hỏi cô nếu anh và Kiệt Hận Thiên đánh nhau, cô sẽ giúp ai.
Ở đại sảnh thức ăn nhanh, khi Kiệt Hận Thiên bắt lấy tay cô, cô theo bản năng muốn hất ra, một khắc kia, tâm đã làm ra lựa chọn.
Cô luyến tiếc quỷ ấu trỉ vừa ngu ngốc lại kiêu ngạo trước mắt này.
Cô lựa chọn anh.
Thật ra, Thịnh Vị Ương là một người yêu ghét rõ ràng, không yêu liền không yêu, cô sẽ không bởi vì cảm động mà cho Kiệt Hận Thiên kỳ vọng, càng sẽ không bởi vì Kiệt Hận Thiên mà thương tổn tình cảm giữa cô và Hoàng Phủ Bạc Ái.