Editor: May
Đám bảo vệ ngoài biệt thự đều yên lặng ở trong lòng đồng tình với thiếu phu nhân nhà mình.
Nhìn người đàn ông trên sô pha xoay cổ, dựng lông khắp người, Thịnh Vị Ương quả thực dở khóc dở cười,
“Ba tuổi, anh có thể nói đạo lý một chút không?
Em chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, ở trên tiệc tối lúc trước, không phải anh cũng hy vọng Kiệt Hận Thiên chính miệng giải thích với em sao?”
“Không thể!” Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng ném rơi gối dựa, tự động bỏ qua đoạn lời nói phía sau của cô.
Tưởng tượng đến Kiệt Hận Thiên lại có thể hẹn cô ăn cơm, anh liền “soạt soạt soạt” cả người bốc hỏa, tức giận đến anh rất muốn giết người!
Tròng mắt Thịnh Vị Ương trắng dã, nha, anh không nói đạo lý còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy ư! Quả nhiên anh là bưu hãn nhất!
Thịnh Vị Ương cũng không để ý tới anh.
Bắt đầu thay quần áo trang điểm cho mình, từ đầu đến cuối đều bỏ qua một đạo ánh mắt hận không thể trừng cô ra một cái động kia.
……
“Thịnh Vị Ương!” Trong phòng, lại một tiếng rít gào hận không thể ném nóc nhà đi.
Đám bảo vệ ngoài biệt thự ăn ý vẫn luôn ngẩng đầu nhìn ban công lầu hai nào đó, sau đó tiếp tục lãnh đạm.
Ừ, tất cả mọi người đều đã quen, đã quen……
Hoàng Phủ Bạc Ái tức giận đến trực tiếp nhảy xuống từ trên sô pha, ngăn chặn Thịnh Vị Ương, hung hăng cắn răng một cái, phun ra một câu từ trong kẽ răng,
“Anh đi với em!”
Thịnh Vị Ương rất dứt khoát cự tuyệt,
“Không cần.”
Hàm răng Hoàng Phủ Bạc Ái cắn đến vang lên ken két, cô gái nhỏ đáng chết này! Anh cũng đã lui một bước, cô lại không thể thỏa hiệp một chút ư!
……
Thịnh Vị Ương khoanh tay trước ngực, mắt đào hoa xinh đẹp liếc anh, lại nói tiếp,
“Anh muốn đi, nhất định là sẽ đánh nhau với Jay.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng trừng cô, mắt đen tuyệt mị tràn đầy lệ khí.