Editor: May
Thịnh Vị Ương thét một tiếng kinh hãi, Hoàng Phủ Bạc Ái đã bắt được hai chân không nghe lời kia, bàn tay to gắt gao chế trụ mắt cá chân.
Dùng sức lôi kéo xuống phía dưới, Thịnh Vị Ương tựa như trơn nhẵn trượt xuống ga trải giường.
Tiếp theo, Hoàng Phủ Bạc Ái cúi thân hình cao ngất xuống, liền không hề có khe hở đè cô gái nhỏ ở dưới thân của mình,
“Cô có thể thử lại.”
Khí nóng phun ra từ tóc mai rút vào trong cổ, xuống phía dưới dọc theo xương quai xanh, tựa như một dòng điện xẹt qua, da thịt phấn nộn nháy mắt nổi lên tầng da gà tinh tế.
Thịnh Vị Ương gắt gao cắn răng, dùng sức nâng đầu gối, lại đã sớm bị người đàn ông bá đạo chận hai chân lại,
“Anh lưu ** manh!”
Hoàng Phủ Bạc Ái cuồng ngạo nhướng mày, một biểu tình thiếu ăn đòn “Không sai, lão tử chính là lưu manh, cô có thể làm gì tôi”.
Thịnh Vị Ương thật rất muốn dẫm một chân lên, cho anh cuồng ngạo này!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái giữ chặt eo Thịnh Vị Ương, hung hăng siết một cái, nụ hôn nóng bỏng cũng đến theo đó, mới vừa gặp phải cái miệng nhỏ thơm ngọt dụ người của cô, Thịnh Vị Ương chợt mở miệng,
“Phía dưới của tôi đau!”
Nói ra lời nói tràn ngập sắc tình như vậy, rất mất mặt!
Thịnh Vị Ương gắt gao nhắm hai mắt lại, gương mặt bạo hồng đến xào cà chua, một bộ dáng “Tôi liền bất cứ giá nào”.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nở nụ cười, mắt sâu yêu nghiệt cười đến càng thêm tà ác, nâng môi mỏng cố ý nhẹ nhàng ma sát trên cái miệng nhỏ của cô,
“Là nơi này sao?”
Bàn tay to đã xuống dưới dọc theo vòng eo của cô, kéo mép quần lót qua vói vào, thân mình Thịnh Vị Ương nhịn không được run lên, muốn trốn tránh, lại hoàn toàn không có đường lui.
……
Chỗ mẫn cảm nhất bị tùy ý xoa nắn, thô ráp đến cô hoàn toàn không chống đỡ được,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh --”
Một trận trêu chọc càng thêm khiêu khích, Thịnh Vị Ương đột nhiên cắn chặt khóe miệng, thề sống chết không cho âm thanh xấu hổ kia tràn ra.
Nếu bây giờ có một quả trứng gà đập vào trên mặt cô, phỏng chừng có thể trực tiếp chiên chín.