Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ từng xử lý qua miệng vết thương của chính mình, nhưng chưa từng làm cho người khác, cho nên động tác thoạt nhìn có chút chân tay vụng về, thật ra anh là sợ lại làm đau cô.
Thịnh Vị Ương đau đến kêu gào khóc,
“Để tự tôi làm.”
“Đừng nhúc nhích!”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng bá đạo nắm chặt cổ tay cô, trong miệng thổi khí lạnh, Thịnh Vị Ương ngẩn ra một chút, lại ngây ngốc nhìn anh dán băng keo cá nhân lên ngón tay của mình.
……
Nhìn tay nhỏ đã băng bó kỹ ở trong ngực, còn có biểu tình đáng thương của cô gái nhỏ, lần này Hoàng Phủ Bạc Ái không hất mở tay cô, lại đằng đằng sát khí gào thét điếc tai,
“Thịnh Vị Ương, mắng cô là heo quả thực đều vũ nhục chỉ số thông minh của heo!”
Thịnh Vị Ương vốn dĩ đã khổ sở, bị rống một tiếng như vậy, trong lòng càng ủy khuất, bẹp môi anh đào gào trở về,
“Vậy sao anh còn giúp heo băng bó miệng vết thương?”
“Tôi --” Yết hầu Hoàng Phủ Bạc Ái nghẹn lại, “Tay cô bị thương thì sao nấu cơm cho tôi! Nếu không cô cho rằng lão tử là đau lòng cô sao!”
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Bạc Ái, cũng không tranh luận với anh nữa, nhìn đến trong lòng anh có chút hoảng hốt.
Thịnh Vị Ương cái gì cũng không nói, rút cánh tay từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái ra, sau đó dùng tay phải không bị thương cầm táo đã cắt thành miếng đến trước mặt anh,
“Cắt xong rồi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái sửng sốt, Thịnh Vị Ương đã ngồi dậy, lại lần nữa vùi trở về sô pha.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn quả táo, có một khối còn dính máu vừa chảy ra từ ngón tay cô, nếu không phải anh muốn cô cắt thành miếng, cô cũng sẽ không cắt trúng tay.
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái bực bội,
“Thịnh Vị Ương cô câm à!”
……