Editor: May
Tựa như con thỏ nhỏ đáng thương, bất lực nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, phất tay lung tung chỉ vào miệng đã không phát ra âm thanh của mình, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Đột nhiên, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái hoảng hốt, trực tiếp bắt lấy tay Thịnh Vị Ương.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhốt chặt eo Thịnh Vị Ương từ phía sau, dùng sức một chút, Thịnh Vị Ương cảm thấy eo chính mình đã sắp chặt đứt, trong bụng đột nhiên xông lên một hơi, chống vào cổ họng,
“Nôn……”
Thịnh Vị Ương buồn nôn một trận, nhanh chóng che lại, đẩy bàn tay ôm chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái ra, nhắm thẳng toilet phóng đi.
Đặt mông ngã ở bên bồn cầu, nhìn trong cổ họng rốt cuộc nhổ ra một đống rau xanh nhỏ, Thịnh Vị Ương yên lặng chảy nước mắt.
Phỏng chừng về sau cô không bao giờ muốn ăn rau muống xào nữa, có bóng ma tâm lý!
……
Thịnh Vị Ương vuốt ngực, đứng dậy đi ra toilet, mới vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải lồng ngực to lớn của người đàn ông ngoài cửa.
Thịnh Vị Ương ngơ ngẩn nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, hai má vốn đỏ lên, “xoẹt xoẹt" nhiệt độ liên tục bay cao.
Nghĩ đến chuyện càn rồi mình vừa làm, cô còn nói anh ba tuổi! Chính cô càng không bằng!
“Cái kia cám……”
“Thịnh Vị Ương, cô là heo sao?!”
Thịnh Vị Ương chưa nói cám ơn ra miệng, bị một tiếng bạo rống rít gào của thiếu gia kiêu ngạo chặn ở trong cổ họng.
Nhìn tà dung chợt phóng đại trước mắt, Thịnh Vị Ương lại có thể sợ hãi một chút, mếu máo, mặt tràn đầy vô tội níu lấy anh, sau đó rất có cốt khí phản bác,
“Là anh kêu tôi ăn.”
“Cô --!” Hoàng Phủ Bạc Ái giữ bả vai Thịnh Vị Ương, rất có một bộ dáng muốn ném cô ra ngoài.
……
Thịnh Vị Ương nghịch ngợm le lưỡi với nguời đàn ông, đầu gối khẽ cong, ngồi xổm người xuống chui ra từ nách anh, nhanh như chớp chạy tới nhà ăn, còn vừa cười tủm tỉm nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, lại không phải anh suýt bị nghẹn chết, anh sinh khí lớn như vậy làm gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt ngẩn ra, bỗng nhiên ngây ngốc tại chỗ.
Đúng vậy, lại không phải chính anh khó chịu, anh cần gì bực bội như vậy? Nhìn cô gái nhỏ đã ngồi xuống trong nhà ăn, mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái hơi trầm xuống.