Editor: May
Thịnh Vị Ương đã nấu xong cơm trưa, đang bày chén đũa ở phòng ăn.
Không biết có phải là do nấu món ngon hay không, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp cười cong cong thành trăng non, giọng nói chuông bạc cũng trong veo, khóe miệng xinh đẹp hô,
“Thái thượng hoàng, chuẩn bị dùng bữa thôi!”
“Phốc……”
Đám đàn ông trong video tập thể cười ầm lên.
“Thái thượng hoàng?”
“Hoàng Phủ, danh hiệu này quả thực rất thích hợp với cậu! Sinh động lại hình tượng!”
“Ha ha ha……”
“Nhanh nhanh, Thái thượng hoàng, người phụ nữ của cậu đang triệu hoán cậu kìa.”
“Cút.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đảo mắt lạnh qua, liếc mắt nhìn đám đàn ông cười đến tà ác trong video, không chút do dự tắt máy tính, gỡ tai nghe xuống, đứng dậy lập tức đi vào phòng ăn.
Dưới ánh mặt trời, khóe môi tà mị của người đàn ông giơ lên một chút ý cười không thể nhận ra.
……--
Chỉ là --
Khi Hoàng Phủ Bạc Ái đi đến nhà ăn, nhìn thấy trên bàn cơm bày đầy thức ăn đầy sắc hương vị, nháy mắt đen mặt.
……
Bởi vì chỉ có hai người là cô và Hoàng Phủ Bạc Ái ăn cơm, Thịnh Vị Ương liền làm ba mặn một canh.
Tôm hùm chua cay, cá hầm cải chua, rau muống xào, canh tam tiên đậu hũ nấm hương, cộng thêm một mâm sữa chua hoa quả làm món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh trầm,
“Thịnh Vị Ương, cô cố ý đúng không?”
Thịnh Vị Ương đương nhiên biết Hoàng Phủ Bạc Ái đang nói cái gì, lại ra vẻ mờ mịt chớp chớp mắt, hỏi ngược lại,
“Cố ý cái gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt đề cao âm lượng,
“Những thứ này tôi đều không thích ăn!”