Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái suýt ném laptop trong tay lên trên mặt cô, cũng may anh không uống nước, bằng không nhất định đã phun ra toàn bộ.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái khóa chặt cô, khuôn mặt nhỏ tinh xảo ở trong ánh mắt trời chiếu vào biệt thự lóng lánh mê người.
Chợt, môi mỏng hé mở,
“Thịnh Vị Ương, rốt cuộc là ai cho cô lá gan lớn như vậy, dám kiêu ngạo như thế ở trước mặt tôi?”
“Anh đó!” Thịnh Vị Ương không chút do dự buột miệng thốt ra.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày.
Thịnh Vị Ương cúi người khom lưng, không đợi Hoàng Phủ Bạc Ái phản ứng lại, cánh tay cô đã duỗi tới bên tai anh, một tay chống ở trên sô pha phía sau cô.
Một bá khí lộ ra tư thế “Chắn sô pha”!
Mắt Thịnh Vị Ương dịu dàng, cười cơ trí một tiếng, cánh môi anh đào dưới ánh nắng càng lộ ra màu sắc mê người,
“Hoàng Phủ thiếu gia, không phải anh để cho tôi làm Hoàng Phủ thiếu phu nhân của anh ư?”
……
Giọng nói thanh thúy của cô tựa như đã ngâm qua hũ mật, làm người ta không thể nào sinh khí nổi, Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm hậu tri hậu giác.
“Cho nên, nếu phải diễn kịch, vậy thì diễn toàn bộ thôi!”
Thịnh Vị Ương còn thực hiền huệ sửa áo sơ mi lại cho Hoàng Phủ Bạc Ái.
Sau đó vỗ vỗ tay, sống lưng thẳng tắp, quẳng xuống một câu “Tôi đi làm cơm trưa”, liền xoay người lập tức đi đến phòng bếp, trong miệng còn hừ tiểu khúc anh nghe không hiểu,
1, 2--
Chương 163: Trong nhà.
Editor: May
Sau ba giây đồng hồ, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó rốt cuộc ý thức được, chính anh lại có thể bị con báo nhỏ chi phối!
Nháy mắt, mặt đen đến tựa như rơi vào trong đám than đá, mắt đen hồ sâu vọt lên hai luồng lửa giận,
“Thịnh Vị Ương cô --”
“Trong nhà hoàn toàn không có đồ ăn nha!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên ló đầu ra từ cửa phòng bếp, liền thấy sắc mặt người đàn ông trên sô pha tối đen cứng đờ, giống như đột nhiên bị định thân.
……
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, đứa bé ba tuổi này lại động kinh.
Mắt đen nhánh của Hoàng Phủ Bạc Ái càng tối đen, nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí cực lạnh,
“Cô vừa mới nói cái gì?”
Thịnh Vị Ương nỗ lực nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, cô giống như đã nói câu “Trong nhà không có đồ ăn”, cũng không nói lời cố ý đối nghịch nào với anh đi.
Nhìn ánh mắt càng ngày càng tối đen của người đàn ông, Thịnh Vị Ương nhanh chóng đáp lời,
“Đồ ăn trong nhà đều là buổi sáng mỗi ngày khi mẹ Trương tới đây sẽ thuận đường đi chợ bán thức ăn mua, hôm nay mẹ Trương xin nghỉ, tủ lạnh cũng không có đồ ăn, buổi trưa nấu cơm như thế nào?”
Lại nghe thấy rõ ràng hai chữ “Trong nhà” cô nói, bàn tay to đã gắt gao nắm chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái, thoáng chốc, chậm rãi buông lỏng ra.
Nơi nào đó trong đáy lòng, lại có thể mềm đi một chút, mấp máy môi lạnh lùng “ừ” một tiếng