Editor: May
Bỗng dưng, trong lồng ngực kiên cố, trái tim lạnh băng kia, không khỏi, giống như là bị cái gì đó đụng phải một chút.
Không nhẹ không nặng, không sâu không cạn, lại để lại dấu vết.
Hầu kết Hoàng Phủ Bạc Ái lăn lộn một chút, càng thêm kề sát đè lên nhu mềm của cô, cơ bắp vuốt ve phát ra âm thanh ái ** muội.
Chỗ lòng bàn chân, kiên đĩnh ngẩng lên càng thêm bức thiết gắt gao chống lại, ma sát ở chỗ nhạy cảm nhất của cô.
……
Thịnh Vị Ương đã sớm bị Hoàng Phủ Bạc Ái trêu chọc đến khuôn mặt nhỏ huyết hồng.
Mắt đen liễm diễm phủ kín một tầng hơi nước mê ly, tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, cánh môi sưng hồng phát ra tiếng ưm nhỏ nhẹ.
Tóc dài mềm mại rơi xuống, nhẹ nhàng loạng choạng.
Thịnh Vị Ương cũng không biết chính mình làm sao vậy, buổi tối lần đầu tiên phát sinh quan hệ với anh, cô bị người hạ thuốc, cho nên đối với ký ức điên cuồng đêm hôm đó chỉ là một mảnh hỗn độn mà mơ hồ.
Chỉ là, hiện tại cô, ý thức là thanh tỉnh, cô rõ ràng muốn chạy trốn, muốn trốn thật xa, cô sợ hãi người đàn ông Bạc Ái này, muốn tránh thoát giam cầm của anh.
Nhưng đại não giống như không nghe theo chỉ huy, tất cả tế bào toàn thân, lại có thể đều vô cùng khát vọng bàn tay an ủi của anh.
Tay anh giống như đốt lửa ở trên người của mình, đến mức, đều bốc cháy vọt lên ngọn lửa, cực kỳ điên cuồng hung hăng cắn nuốt cô.