Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng chân Thịnh Vị Ương, càng thêm cẩn thận xoa bóp mắt cá chân, thủ pháp thoạt nhìn rất quen thuộc.
Thịnh Vị Ương không biết chính mình có phải nhìn hoa mắt hay không, cách sương mù mông lung lượn lờ trước mắt, cô từ trong ánh mắt của Hoàng Phủ Bạc Ái, cô giống như thấy được…… Đau lòng?
……
Bỗng dưng, nhịp tim của Thịnh Vị Ương không khỏi nhanh hơn, tựa như con mèo nhỏ cào tâm, một trận hoảng loạn không biết theo ai.
Thịnh Vị Ương đột nhiên nhắm mắt, ở trong lòng tự mình thôi miên, không có khả năng không có khả năng, bạn học Thịnh Vị Ương, cô nhất định là ánh mắt hỗn loạn rồi……
“Cô nói cái gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái vừa nhấc đầu, liền thấy Thịnh Vị Ương ngửa đầu, đôi mắt nhắm lại, vừa lắc đầu trong miệng còn lầu bầu cái gì đó.
“A?” Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, đầu lắc thành trống bỏi, “Không…… không nói cái gì.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn heo.
Thịnh Vị Ương trầm mặc,
“Tôi…… để tôi tự làm.”
……
Mới vừa co rụt chân lại, đã bị bàn tay bá đạo của người đàn ông càng thêm dùng sức chế trụ mắt cá chân, lỗ mũi của Hoàng Phủ Bạc Ái hừ lạnh, mỉa mai châm chọc nói,
“Thịnh Vị Ương, cô đừng nói cô thẹn thùng.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, nhìn nụ cười tà trêu chọc của người đàn ông, Thịnh Vị Ương ở trong lòng rít gào rống giận lầm thứ tám trăm!
“Tôi đi đại - gia anh!”
Dứt khoát, Thịnh Vị Ương thực yên tâm thoải mái hưởng thụ xoa bóp của người đàn ông, nếu như không thấy khuôn mặt nhỏ bạo hồng của cô.