Editor: May
Bỗng chốc, ánh mắt nhàn nhạt của Hạ Mộc Cẩn chợt dừng lại, chậm rãi nhộn nhạo lên.
……
“Được không, Hoa Hoa, về nhà với anh?” Giọng nói ôn nhu của Sở Nam Xuyên có chút thấp thỏm, sợ cô lại cự tuyệt anh lần nữa.
Hạ Mộc Cẩn mím môi, không nói gì, đẩy cánh tay Sở Nam Xuyên ra, đi đến ghế lái phụ của xe thể thao Ferrari, mở cửa lên xe.
Chợt, ánh sáng trong ánh mắt Sở Nam Xuyên ảm đạm đi, giữa ánh mắt lưu manh dần dần phủ lên một tầng cô đơn.
Hạ Mộc Cẩn cười nhàn nhạt,
“Đứng ở chỗ đó làm gì? Nhanh đi lên lái xe, Tiểu Quang sắp tan học.”
Sở Nam Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trợn tròn trực tiếp nhìn Hạ Mộc Cẩn,
“Tiểu Hoa Hoa em ---”
“Nhanh lên.” Trong ánh sáng chiếu xuống, trên da thịt nõn nà của cô gái, một tầng màu đỏ hơi mỏng lan ra, nổi bật mỉm cười nhàn nhạt nơi khóe môi.
Một khắc kia, Sở Nam Xuyên cảm thấy đó là nụ cười khiến cho người ta động lòng nhất trên thế giới.
Theo tiếng xe thể thao Ferrari vọt đi, vị Sở thiếu nào đó ở trong lòng ngửa mặt lên trời cười vô số tiếng,
“Kỳ nhị mày nha tuyệt vách tường là thần trợ công, ha ha ha……”
Xe thể thao,
“Hoa Hoa, từ hôm nay trở đi em liền dọn về nhà với anh đi.”
“Ngày mai đi, buổi tối em còn muốn đi tiểu khu thu dọn đồ.”