Editor: May
Thịnh Vị Ương duỗi tay nhéo nhéo mặt Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Thành, không muốn đi liền không đi, khi nào muốn đi nhớ nói em.”
Con lừa quật cường này, sao cô sẽ không biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, nhưng mà, từ nhỏ tên này vẫn luôn hèn mọn chờ đợi tình thương của mẹ như vậy, sao sẽ thật sự không muốn chứ?
Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
……
Thịnh Vị Ương lại bỗng nhiên nghĩ đến, cô hẳn là phải gọi mẹ ba tuổi một tiếng cô, khóe môi run rẩy một cái thật sâu, anh em họ cẩu huyết này!
Hoàng Phủ Bạc Ái nhận thấy được tâm tư kích thích của Thịnh Vị Ương, khóa khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành đống của cô,
“Tiểu Vị Ương, em lại suy nghĩ cái gì?”
Thịnh Vị Ương rất quẫn bách lẩm bẩm một tiếng,
“Không nghĩ tới Mary Sue cẩu huyết chân thật đã xảy ra.”
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giật mình, chợt, lực đạo nắm chặt trong tay lớn hơn nữa một chút, khắp người đều phủ lên một tầng ý lạnh,
“Tiểu Vị Ương, em nhất định sẽ không rời khỏi anh đúng không?”
Thịnh Vị Ương có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
Cho dù người đàn ông cô ôm này nhìn qua không gì không làm được, liếc nhìn trăm họ, nhưng thật ra thì, Hoàng Phủ Bạc Ái là một người đàn ông rất thiếu cảm giác an toàn.
Cô giống như vẫn luôn nghe anh nói đừng rời khỏi anh.
Tâm, lại đau.