Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái lắc đầu, màu đỏ tươi trong mắt rút đi, phủ lên nhu tình,
“Không cút, muốn cút cũng là anh cút.”
“Hừ!” Lập tức, Thịnh Vị Ương lại không da không mặt cười, trên lông mi còn treo ướt át.
Hoàng Phủ Bạc Ái chống cái trán của cô, càng thêm dùng sức ôm chặt cô.
Giọng nói trầm khàn truyền đến từ đỉnh đầu,
“Tiểu Vị Ương, anh đã cho em cơ hội rời đi, từ nay về sau, em nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Thịnh Vị Ương chôn ở trên ngực anh, gật gật đầu thật mạnh.
Cô biết anh nói có ý tứ gì.
Bọn họ là anh em họ, quan hệ như vậy kết hôn, ở Trung Quốc sẽ gọi là loạn luân, huống chi còn là Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc, nếu bị truyền ra, phỏng chừng một ngụm nước bọt của mỗi người đều sẽ khiến bọn họ chết đuối!
Đột nhiên, Thịnh Vị Ương vừa nhấc đầu, lại dùng sức nện một quyền phát tiết lên trên ngực Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Mỗi ngày mắng em ngốc! Trên đời này người ngốc nhất hoàn toàn là anh!”
---
“Cái đầu này của anh chỉ dùng để nâng cao hơn so với mặt biển hả? Rõ ràng chính là ác bá, giả thành thánh mẫu Maria làm gì!
Đã nói đau khổ lừa tình không thích hợp với anh, đừng đạp hư từ ngữ con gái rượu tốt đẹp được không?……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cố gắng nhịn, nhìn cô la lối khóc lóc trong lòng ngực, khóe môi suy sụp, hơi nhếch lên một chút, treo lên một chút ý cười sủng nịnh.
Suốt cuộc đời, trên đời này lại không có Thịnh Vị Ương thứ hai.
Cô kiêu ngạo như vậy, tốt đẹp như vậy, lại không màng cái gọi là đạo nghĩa thế tục, nghĩa vô phản cố chạy về tìm anh.
Tiểu Vị Ương, bởi vì em, cuộc đời đen tối của anh mới có màu sắc.