Editor: May
Thịnh Vị Ương thậm chí không thể hô hấp, tê tâm liệt phế, giống như bị một vuốt sắt hoen rỉ hung hăng bóp lấy trái tim, chợt, dùng lực một chút, “bốp”!
Vỡ nát!
Máu thịt bắn đầy đất!
Ba tuổi của cô!
……
Thịnh Vị Ương ôm chặt lấy bả vai của Hoàng Phủ Bạc Ái, chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ của anh hung hăng run lên, càng lạnh lẽo!
Tay anh, rất lạnh, rất lạnh, thật giống như thật sự giống như người chết!
Mặc cho cô ma sát như thế nào, đều giống như rốt cuộc không ấm được, hàn khí lạnh băng, thẩm thấu từ đầu ngón tay, đau đớn da thịt của cô.
Thịnh Vị Ương phát hiện, nhìn bộ dáng thê lương tuyệt vọng như vậy của Hoàng Phủ Bạc Ái, lại có thể còn muốn đả thương tâm một vạn lần hơn chuyện cô biết chính mình không phải con gái ruột của cha mẹ!
Thịnh Vị Ương run rẩy nâng tay lên, lòng bàn tay nhuộm đầy máu trên nắm tay của anh, nhẹ nhàng vỗ vuốt gương mặt lạnh băng của anh.
Anh bị thương.
Bị thương rất sâu rất sâu……
Máu lòng bàn tay, theo động tác vỗ nhẹ, nở rộ ở trên mặt anh, cô muốn chà lau, nhưng càng lau càng nhiều, tất cả miệng vết thương trên mặt anh đều đang chảy máu.
……
Thịnh Vị Ương liều mạng nhịn xuống nóng bỏng sắp lao tới trong ánh mắt, đè nén run rẩy trong giọng nói, lại hoàn toàn không che dấu được, gọi anh,
“Ba tuổi, ba tuổi……”
Mắt đỏ tươi của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu lại, chỉ cảm thấy bị một cổ lốc xoáy hắc ám hung hăng túm xuống.
Bỗng chốc ---
Trợn to mắt, đôi tay vô lực ôm lấy đầu, hung hăng nắm đầu tóc của mình, khắp người suy sụp……
Anh đã sớm điều tra được Tiểu Vị Ương là con gái nhà họ Dạ, ngày đó, lúc Emp rời khỏi phòng sách biệt thự, anh kêu Emp một tiếng, khi đó, anh không khỏi hoảng hốt một chút, chỉ là nói không ra nguyên nhân, Emp còn mắng anh là bệnh tâm thần.