Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái thật lãnh diễm hừ một tiếng, tỏ vẻ anh rất vừa lòng, sau đó giẫm chân ga, lái ra ngoài.
“Ba tuổi, hiện tại chúng ta về nhà sao?” Thịnh Vị Ương lại cười hỏi, mắt tươi đẹp xẹt qua một nụ cười xấu xa.
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái,
“Tiểu Vị Ương, muốn đi quảng trường một chút không?”
Thịnh Vị Ương nghiêng nghiêng đầu,
“Được nha!”
Vậy đi một chút rồi trở về, cũng không gấp gáp trong chốc lát như vậy.
Ngã tư đường, xe thể thao Cadillac lại lái sang phải, sau đó bay nhánh tới quảng trường trung tâm thành phố E. B
Quảng trường trung tâm.
Hoàng Phủ Bạc Ái dắt tay Thịnh Vị Ương, dọc theo bậc thang bằng phẳng, giẫm từng bậc tới chỗ suối phun trung tâm cao nhất quảng trường.
Bởi vì hôm nay là thứ ba, suối phun chỉ có thể mở vào lúc cuối tuần, cho nên hôm nay không có biểu diễn suối phun.
Trên ghế dài.
Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương ngồi sóng vai, hơi ngửa đầu, liền thấy trời điểm xuyến đầy sao, rót thành ngân hà mê người nhất trên đời này, lóng lánh, sáng lạn.
Thịnh Vị Ương giơ tay lên, theo ngón tay, gắt gao dính chặt hai ngôi sao.
Bỗng chốc, mắt cười ngọt ngào,
“Ba tuổi, hai ngôi sao kia chính là hai chúng ta.”