Editor: May
Sau đó, nháy mắt mặt lạnh gió thổi cấp tám của mỗ nam sáng lạn lên, một phen nhốt chặt eo của Thịnh Vị Ương, Thịnh Vị Ương liền hô,
“Đừng quậy trầy mặt.”
Nhìn người đàn ông cười đến bộ dáng giống như một tên ngốc, Thịnh Vị Ương lại rất khinh thường liếc trắng mắt một cái, hờn dỗi mắng,
“Thật là một kẻ ngốc!”
Gặp được anh, đại khái là may mắn lớn nhất đời này của cô.
...
Ăn xong bữa sáng, hai người ở trong phòng thay quần áo chuẩn bị đi chụp ảnh cưới.
Hoàng Phủ Bạc Ái mặc quần áo Thịnh Vị Ương giúp anh chọn tốt, một khoản áo khoác hưu nhàn màu trắng gucci mới nhất, phối hợp quần dài, trên cổ quấn quà sinh nhật cô tặng cho anh, khăn quàng cổ châm dệt màu đỏ thẩm kia.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên phát hiện, từ sau khi anh có bà xã, phong cách mặc quần áo đã thay đổi một chút.
Trước kia toàn bộ tủ quần áo đều là màu trắng đen, bị con báo nhỏ nhà anh không chỉ một lần phun trào đồ trắng đen của Oglio.
Hiện tại lại đi xem, tủ quần áo thêm rất nhiều những màu sắc khác, nhưng đều rất thích hợp với anh.
Trước gương lớn sát đất, Thịnh Vị Ương đang đứng chỗ đó nhìn lại nhìn, Hoàng Phủ Bạc Ái đi qua, cánh tay đưa qua,
“Mang lên.”
Mắt Thịnh Vị Ương lập tức sáng rực lên!
Là khăn quàng cổ màu đỏ cùng loại với cái cô tặng anh!