Editor: May
Đôi mắt Hoàng Phủ Bạc Ái thoáng nhìn, Thịnh Vị Ương đã bưng mỳ đến trước mặt.
Tôm đã lột vỏ, rau xanh mượt, cà chua màu đỏ cắt miếng, đặt một cái trứng gà, còn có nấm anh thích, hương khí bốc hơi nóng hầm hập, lượn lờ tản ra ở trong không khí.
Thịnh Vị Ương bưng đến trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, bỗng chốc, nụ cười bên môi anh hồng, tựa như hoa đào tràn ra, tốt đẹp đếm không hết.
“Ba tuổi, sinh nhật vui vẻ.”
Nếu có người hỏi Hoàng Phủ Bạc Ái anh hạnh phúc không? Anh nhất định sẽ không chút do dự lớn tiếng nói cho anh biết, anh thực hạnh phúc, thực hạnh phúc!
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm nhướng mày,
“Lời chúc mừng đâu?”
“Ha!” Thịnh Vị Ương bật thốt lên liền nói, “Chúc ông xã tôi càng ngày càng soái, càng ngày càng có tiền!”
Hoàng Phủ Bạc Ái suýt lại không nhịn xuống một chân nhấc cô lên, giơ tay xoa nhẹ một phen ở trên khuôn mặt nhỏ trơn mịn của cô,
“Anh cút đi! Lão tử đã đủ soái đủ có tiền!”
……
Thịnh Vị Ương chợt mếu máo, ra vẻ ủy khuất vô hạn. Nha! Có cần kích thích người như vậy không! Chỉ là tên này nói tuyệt đối là lời nói thật!
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng gương mặt của Thịnh Vị Ương lại véo một chút, rít gào rống,
“Còn em!”
Thịnh Vị Ương sửng sốt,
“Em cái gì?”