Editor: May
Thịnh Vị Ương dùng khóe mắt nhìn anh,
“Còn ăn thịt ăn canh, anh nuôi heo con hả!”
Hoàng Phủ Bạc Ái ôm cô lại đi về phía đài ban công,
“Anh ngược lại xem em như heo con để nuôi. Thể trọng không quá trăm (trăm đây là trăm cân, tương đương 50 kg bên mình), không phải ngực phẳng chính là lùn, em một mét sáu tám, chưa đến một trăm cân, không biết xấu hổ sao?”
Thịnh Vị Ương trừng tròng mắt,
“Sao em phải xấu hổ? Em không lùn, cũng không phải ngực phẳng!”
Nói xong, Thịnh Vị Ương còn rất khoe khoang ưỡn ưỡn ngực.
Cô mặc một áo dệt kim hở cổ màu hồng nhạt, bên trong phối hợp đai đeo nhỏ, khe rãnh nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến ánh mắt chợt sâu, suýt không cầm giữ được cắn lên rồi, hơi nghiêng mặt đi một chút, sau đó lại nhanh chóng quay lại.
Anh sợ cái gì, đây là bà xã của anh.
……
Mắt đen nhánh của Hoàng Phủ Bạc Ái biểu lộ dục vọng không che dấu, môi mỏng gợi lên một độ cong cười như không cười.
Bộ dáng trêu chọc người, muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
“Xác thật rất có nguyên liệu, lại còn lớn hơn nữa.”
Khuôn mặt Thịnh Vị Ương đỏ lên, đôi tay ôm cổ anh nhanh chỏng bảo hộ trước ngực, cắn răng,
“Sắc phôi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái thực tà ác huýt sáo,
“Tiểu Vị Ương, anh chỉ sắc với em.”
“A a……” Phòng khách biệt thự, một trận tiếng oa oa kêu to duyên dáng của cô gái, “Ba tuổi, anh càng ngày càng không biết xấu hổ rồi!”