Editor: May
Chiều nay sau khi hai hầu gái này đến biệt thự, Thịnh Vị Ương dùng một câu “Tôi là Hoàng Phủ thiếu phu nhân, các người đều phải nghe tôi”, trực tiếp hù dọa người ta, sau đó tập thể “Tiếp tay cho giặc”, bồi Thịnh Vị Ương chơi mạt chược.
Bộ mạt chược này vẫn là do lúc trước Lôi thiếu nói muốn ở trong nhà Hoàng Phủ chơi mạt chược suốt đêm, chính mình trực tiếp mua lại đây, lại có thể chưa có vứt đi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cười tà chí,
“Cho nên, Hoàng Phủ thiếu phu nhân muốn ra mặt thay bọn họ sao?”
“Không sai!” Thịnh Vị Ương ngăn chận trái tim nhỏ run rẩy, rất có cốt khí gật đầu.
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng,
“Cô đừng hối hận.”
“Không có khả năng!” Tự điển của Thịnh Vị Ương cô không có hai chữ “Hối hận” này!
Giây tiếp theo, thịnh Vị Ương thậm chí còn chưa kịp kinh hô, Hoàng Phủ Bạc Ái liền hung hăng một phen bóp lấy eo cô, chặn ngang khiêng lên trên vai.
Xoay người, một trận gió lạnh sắc bén thổi qua, Hoàng Phủ Bạc Ái khiêng Thịnh Vị Ương đi lên lầu, giọng nói trầm lệ của người đàn ông làm lòng người run rẩy,
“Cút!”
Phòng khách, hai hầu gái quỳ trên mặt đất hoảng sợ nhìn nhau, hàm răng run run nói với mẹ Trương bọn họ đi trước, sau đó té ngã lộn nhào thoát đi.
Mẹ Trương thấp thỏm bất an nhìn lên lầu, cuối cùng bất đắc dĩ, lúc ra cửa, chỉ nghe thấymột tiếng vang "rầm" lớn, tiếng vang đụng mạnh truyền đến từ lầu hai.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái dùng một chân đá văng cửa phòng.
Như cơn gió lập tức đi đến mép giường, hung hăng quăng ngã người phụ nữ khiêng trên vai xuống, thân hình lãnh mị nghiêng áp xuống theo, bá đạo giam cầm cô ở dưới thân của mình.
Nhìn mắt sâu đỏ sậm của anh, trong lòng Thịnh Vị Ương giật mình một chút, gần như đã đoán trước được chuyện sẽ phát sinh kế tiếp rồi,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh muốn làm gì!”
Mắt sâu của Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh lệ,
“Trừng phạt cô!”