Editor: May
Thịnh Vị Ương hít mũi một chút, chợt cúi đầu, trực tiếp một ngụm răng trắng cắn ở trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái, còn cực kỳ oán niệm mắng anh,
“Nha! Cho anh rống em! Cho anh không ôn nhu!”
……
Tuy rằng con báo nhỏ nhà mình thường thường làm nũng điều tình với anh, nhưng yêu kiều la lối khóc lóc oán niệm như vậy, vẫn là rất ít nhìn thấy.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến nhịn không được tim đập nhanh một trận.
Bỗng chốc, ánh mắt hắc diệu thạch càng sâu, sáng quắc khô nóng khóa chặt cô, không chút nào che dấu dục vọng anh muốn cô.
Hàm răng trên vai gặm cắn, một cơn đau lan ra, ngực cứng đờ càng thêm căng chặt.
Giọng nói nghẹn ngào của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu,
“Tiểu Vị Ương……”
Thịnh Vị Ương nghe đến đầu quả tim đều run lên, mắt tiễn ngưng ướt khẽ chớp, tựa như con cừu bị sói săn bắt được, kinh hoảng muốn chạy trốn.
Lúc buông tay lần nữa, thân mình ở trong nước thẳng tắp chìm xuống, quyết đoán, giây tiếp theo càng thêm quấn chặt Hoàng Phủ Bạc Ái, một bộ dáng kiên quyết chết cũng sẽ không buông ra.
Hầu kết Hoàng Phủ Bạc Ái lăn lộn một cái, cúi đầu, giữ eo, nụ hôn bá đạo liền che trời lấp đất đánh úp tới.
...
Thịnh Vị Ương tựa như một con cá sắp chết đuối, chợt, bị anh cướp đi tất cả hô hấp, cánh môi kề sát cuốn mút, phun ra nuốt vào……
Mặc đồ bơi cũng không mặc sai biệt lắm, bàn tay lửa nóng di chuyển, không ngừng trêu chọc, còn ôm cô cùng nhau bơi về bên mép bể bơi.
……