Editor: May
Thịnh Vị Ương nhăn cái mũi lại, một móng vuốt xách lỗ tai Hoàng Phủ Bạc Ái, quay một vòng,
“Nói nhảm! Nếu anh chết thẳng cẳng, hiện tại còn có thể hung dữ với em như vậy sao!”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái một đầu hắc tuyến tung bay, run rẩy mở miệng,
“Anh không hung dữ với em.”
“Anh không hung dữ với em?” Ngữ điệu hỏi lại của cô gái nhỏ tăng vọt, tràn đầy cảm giác uy hiếp!
Tròng mắt Hoàng Phủ Bạc Ái trắng dã,
“Anh chỉ là ---”
“Chỉ là cái gì!”
“Muốn ---”
“Anh muốn cái gì!”
Thịnh Vị Ương ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, hai chân dài nhỏ đung đưa tới lui, cười đến mắt trầm tĩnh, càng càn rỡ hồ nháo với anh,
“Thành thật khai báo! Anh muốn cái gì!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, con báo nhỏ ngu xuẩn này, càng ngày càng khoe khoang, cái đuôi xinh đẹp đã nhếch lên, chỉ là, anh đáng chết cực kỳ thích! Có thể làm gì bây giờ!
“Anh muốn,”
Hoàng Phủ Bạc Ái tà mị nhướng mày, hơi thở dụ hoặc tới gần,
“Hôn em.”
Lời còn chưa dứt, một âm nhẹ cuối cùng liền nhảy vào trong cánh môi hơi mở ra của cô, hóa thành lời nói tình cảm động lòng người nhất, nỉ non, nhẹ nhàng……