Editor: May
Thấy Sở Nam Xuyên nhíu mày, Nhan Chỉ Nhị lại vội vàng giải thích,
“Phòng bệnh đều là mùi vị nước thuốc, không đói bụng ăn cơm nổi đâu! Ở chỗ này rất tốt! Phơi nắng, coi như dạo chơi ngoại thành! Anh cảm thấy thế nào?”
Sở Nam Xuyên gật đầu,
“Vậy ăn ở chỗ này.”
“Ừ.” Nhan Chỉ Nhị có chút chột dạ cúi thấp đầu, cầm đũa không ngừng loạn chọc đồ ăn, tâm tư phức tạp.
Đứa bé vừa rồi kia thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi, đó chính là 5 năm trước, khi đó cô còn chưa ở bên Sở Nam Xuyên, mẹ đứa bé kia là……
Nhưng mà, cô mới là bạn gái đầu tiên của Nam Xuyên nha! Cho nên ba năm này, anh mới nhớ mãi không quên cô!
Sao lại sẽ? Sao lại sẽ……
Chỉ là, hiện tại cô có thể xác định một chút, Nam Xuyên hẳn là không biết sự tồn tại của đứa bé kia.
……
Sở Nam Xuyên ngồi ở bên cạnh Nhan Chỉ Nhị, cầm chén đũa trong tay, cũng phát ngốc, trước mắt, không ngừng hiện lên hình ảnh đứa bé té ngã vừa rồi.
Lúc bò dậy từ trên mặt đất, nhìn thân thể nhỏ nhanh nhẹn, còn lắc lắc đầu, cũng không khóc, giống như hồi nhỏ y như đúc.
Đột nhiên, bả vai Sở Nam Xuyên chấn động!
Khi anh nhận thấy được chính mình suy nghĩ gì, nháy mắt cả người nổi lên một tầng da gà! Anh lại có thể cảm thấy đứa bé kia giống anh khi còn nhỏ!
Sở Nam Xuyên lại cả người run a run!
Mẹ nó**! Sở Nam Xuyên, mày đặc biệt** sao thật sự như Lôi Lôi mắng vậy, gần đây thiểu năng trí tuệ quá độ!
---