Editor: May
Thịnh Vị Ương cười cong cong, cái miệng nhỏ khẽ mím, ra vẻ e thẹn nói,
“Ai da, tớ nói chính là lời nói thật nha! Đúng không, ba tuổi?”
Tập thể yên lặng run lên, con báo nhỏ, phỏng chừng cho dù cô nói phóng rắm thơm, tên Hoàng Phủ kia cũng sẽ khẳng định gật đầu nói “Đúng vậy đúng vậy”!
→_→……
Quả nhiên.
Hoàng Phủ Bạc Ái thực khẳng định gật đầu,
“Đúng.”
Sau đó nhìn qua, nhướng mi, lãnh diễm liếc nhìn một cái, một biểu tình “Nếu các người có ai nói bà xã của tôi nói không đúng, trực tiếp chính mình nhảy bể bơi đi”.
Nam Tiểu Tố lại nhìn Thịnh Vị Ương, một giây trước đôi mắt còn khinh bỉ, liền nhếch lên, nở nụ cười, vứt nụ hôn gió, cảm thán một tiếng,
“Rốt cuộc có thể yên tâm rồi!”
……
Ánh mắt Thịnh Vị Ương sáng ngời, cũng cười rực rỡ.
Cô tự nhiên biết Nam Tiểu Tố nói có ý tứ gì, tình cảm của Nam Tiểu Tố và cô thậm chí còn muốn tốt hơn chị em ruột, Tiểu Tố từng thấy bộ dáng nghèo túng chật vật nhất của cô, hiện giờ, nhìn thấy cô được Hoàng Phủ Bạc Ái yêu như thế, cô ấy có thể không cảm động sao!
Nam Tiểu Tố đang rung đùi đắc ý cười, Kỳ Mộ Phi duỗi tay tới, cầm khăn giấy thay cô lau nước trái cây nơi khóe môi.
Nam Tiểu Tố sửng sốt, Kỳ Mộ Phi đã tự nhiên thu hồi tay, nhàn nhạt nói,
“Không cần cảm ơn.”
Nam Tiểu Tố. “……”