Editor: May
Vị công chúa tiểu bạch nào đó đang cầm cánh gà nướng tốt ăn, biểu tình cười thực khoa trương sáng lạn.
Khóe mắt Thịnh Vị Ương co giật, xoa xoa trán. Được rồi, cô thừa nhận, ba tuổi nói đúng, lời nói thật đều khó nghe.
Iris xác thật có chút, chỉ có chút một chút…… ngốc ngốc!
……
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương bĩu cái miệng nhỏ, mắt châu tươi đẹp một mảnh trầm tĩnh,
“Nhưng mà, ngây thơ một chút, ngu một chút không tốt à? Anh xem Iris, lúc trước em còn nghĩ là nếu tình địch quá mạnh, em liền đóng gói anh cùng nhau chạy trốn!”
Thịnh Vị Ương xấu xa nhướng mày, lại nói,
“Không nghĩ tới là một tiểu ngốc nghếch, không có tâm cơ, không cần nghi kỵ, vô ưu vô lự, vô cùng đơn giản, rất vui vẻ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ hạ hàm dưới, môi mỏng mím lại tràn ra giọng nói từ tính,
“Anh chỉ cần em một đời vô ưu.”
---
Anh chỉ cần cả đời này của cô sống vô lo giống như thế, những người khác, không liên quan tới anh.
Bởi vì, thâm tình của Bạc Ái, vĩnh viễn chỉ cho một mình Vị Ương.
Bỗng chốc, trong lòng Thịnh Vị Ương chợt giật mình.
Trong mắt liễm diễm, giống như rơi xuống vô số ánh sáng vỡ vụn, lộng lẫy, lóng lánh, cực kỳ xinh đẹp, thẳng tắp đón nhận đôi mắt đen nhánh của anh, càn rỡ cười mắng,
“Ngu ngốc.”
……