Editor: May
Thịnh Vị Ương nghe ra châm chọc trong giọng nói của Hoàng Phủ Bạc Ái, chỉ là cô cũng không thèm để ý, tay nhỏ trực tiếp bày ra, ưu nhã cười nói,
“Không cần không cần, đương nhiên không cần.
Hoàng Phủ thiếu gia, nơi này là nhà của ngài, ngài muốn về liền về, muốn đi thì đi, hoặc là ngài muốn dùng một cây đuốc để đốt cũng có thể.”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng sinh khí,
“Tôi còn chưa có chết, cô đừng mở miêng liền là một tiếng ngài!”
Thịnh Vị Ương 囧, đỡ trán nhìn trời, vẻ mặt không còn lời nào, “Ngài” và “Chết hay không chết” có quan hệ gì chứ?
Nhìn hình dáng thâm thúy của người đàn ông, Thịnh Vị Ương không còn lời nào cứng họng, chỉ có thể yên lặng an ủi chính mình, dù sao người đàn ông này cũng là con lai, tiếng Trung không tốt, có thể lý giải.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại lạnh lùng xuy một tiếng, ngữ khí mỉa mai,
“Trừ phi tôi bảo cô cút, nếu không cô liền ngủ ở trên cái giường này.”
Hai má Thịnh Vị Ương ửng đỏ, rũ mắt nhìn giường lớn, giữa trưa sau khi cô lên lầu, thật ra ban đầu là tới phòng ngủ này.
Nhưng mà, vừa nằm lên giường lớn này, cô liền sẽ nghĩ đến chuyện với anh vào tối hôm qua, hình ảnh làm người ta đỏ mặt không ngừng hiện lên ở trong đầu, chọc cho ngực cô trực tiếp nhảy thình thịch, sao có thể ngủ được!
Cho nên, cô liền lại chạy đến phòng dành cho khách bên cạnh để ngủ.
Nghe lời nói châm chọc của anh, Thịnh Vị Ương nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cắn răng nhịn xuống xúc động bạo lực đánh một quyền lên đầu anh, rất có cốt khí phản bác một câu,
“Vậy anh vẫn là bảo tôi cút đi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể cười một tiếng, đột nhiên tới gần Thịnh Vị Ương, chống đỡ chóp mũi của cô, khí nóng tản ra, sâu kín phun ra ba chữ,
“Tôi sẽ không.”
……
Thịnh Vị Ương hoa lệ đổ mồ hôi.
Anh vừa mới nói cái gì? Anh sẽ không?
Nhìn người đàn ông cười đến biểu tình hèn hạ, sau đó lại kiêu ngạo lãnh khốc xoay người, bóng dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến phòng tắm, Thịnh Vị Ương tựa như yết hầu nghẹn lại, cứng ngắc nửa ngày,
“Hoàng Phủ Bạc Ái anh ---”