Editor: May
Dạ Thần Thương nhìn Dạ Lê, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một tấm ảnh chụp, nhìn một cái thật sâu, ánh mắt vẩn đục càng thêm nùng liệt, liền đưa cho Dạ Lê.
……
Dạ Lê hơi khép mi lại, khi lần nữa nhìn đến ảnh chụp, chợt, ánh mắt lãnh quyệt xẹt qua một tia khiếp sợ!
Đây là……
Cô gái trên ảnh chụp, nếu không nhìn kỹ, lại có thể cùng vợ Hoàng Phủ Bạc Ái cũng chính là Thịnh Vị Ương, dáng dấp giống nhau như đúc!
Nếu không phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ảnh chụp này có chút lâu đời, còn có đàn dương cầm trên ảnh chụp, hẳn chính là chiếc dương cầm trong gian phòng đó mà anh đã nhìn từ nhỏ đến lớn, anh nhất định sẽ nghĩ lầm người trên ảnh chụp này chính là Thịnh Vị Ương.
Giọng nói hồn hậu của Dạ Thần Thương có chút nghẹn ngào,
“Con cũng đang điều tra đứa bé kia đi.”
“Dạ, daddy.” Dạ Lê đã khôi phục sắc mặt.
……
Dạ Thần Thương lại hỏi tiếp,
“Có phải dáng dấp rất giống đúng không? Ngày đó trên tiệc tối, ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy đứa bé kia, thậm chí gần như nghĩ Thiên Tầm đã trở lại.”
Dạ Thần Thương hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đàn dương cầm trước cửa sổ kia, ánh sáng nhạt xuyên qua bức màn nhảy lên ở trên phím đàn.
Bỗng chốc, ánh mắt hỗn độn trở nên có chút phiêu ly, dường như đang nhớ lại cái gì đó.
Dạ Lê nhướng mày hạ xuống.
Nếu là anh, phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy như vậy, rốt cuộc dáng dấp của Thịnh Vị Ương và người phụ nữ trên ảnh chụp này thật sự là quá giống, khó trách lúc ấy cha của anh sẽ kích động như vậy.