Editor: May
Vói vào trong khoang miệng mềm mại, chống đỡ thật sâu trong cổ họng của cô, hung hăng đoạt lấy mỗi một tấc nụ hoa ngọt ngào của cô!
Lưỡi dây dưa triền miên, bá đạo mút hút, gặm cắn……
Nước bọt mê ly ở giữa bốn cánh môi, chợt không cẩn thận, chảy xuống dọc theo khóe môi kiều diễm anh hồng của cô.
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ tay, thay cô ôn nhu lau đi, sau đó phủ ở trên gương mặt, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, môi mỏng hôn sâu tràn ra âm thanh tà tứ,
“Cho nên phải ôm hôn như vậy mới quen?”
Khuôn mặt của Thịnh Vị Ương đỏ lên, suýt đánh một quyền lên trên người anh, tên sắc phôi đại lưu manh này! Người ta nói hoàn toàn không phải ý tứ này nha……
……
Thịnh Vị Ương hờn dỗi trừng anh, hai má phiếm hồng, mắt đào hoa còn lóe lên ánh sáng lung linh, nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm chọc người.
Chợt, yết hầu căng thẳng!
Một cổ dòng nước nóng bỏng từ bụng nhỏ đáp xuống, Hoàng Phủ Bạc Ái gần như không do dự càng ôm chặt Thịnh Vị Ương.
Mới vừa lấy lại được hô hấp một lát, lại bị anh cường thế cướp đi!
Một bàn tay to khác cũng bắt đầu không an phận lên, từ phía dưới xốc đồng phục bệnh nhân lên, vói vào, đồng phục bệnh nhân vốn rộng rãi, càng tiện cho anh vỗ sờ khắp nơi.
Dọc theo eo nhỏ vòng đến phía trước, phủ lên mềm mại của cô, lòng bàn tay bọc lại, lực độ vừa phải chợt nhéo, nụ hôn cũng chạm lên vành tai mẫn cảm, đồng thời, hàm răng cọ xát nhẹ nhàng cắn một cái.