Editor: May
Thịnh Vị Ương hơi giật mình, nghe mẹ Trương lại sửa xưng hô, tâm có chút nghẹn muốn chết.
Tuy rằng cô rất rõ ràng thân phận của mình, nhưng ở một khắc này, loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
Ở chỗ này cô vốn dĩ không tính là gì, Hoàng Phủ thiếu phu nhân? Chỉ là phạm nhân được Hoàng Phủ Bạc Ái cầm tù, người đàn ông kia mới là đế vương mà ai cũng sợ hãi.
……
Thịnh Vị Ương lắc đầu, ý bảo cô không có việc gì, lại nhìn đồ ăn trên bàn cơm trước mặt, đột nhiên một chút muốn ăn cũng không có.
Nội tâm Thịnh Vị Ương rít gào, nha, đều là Hoàng Phủ biến thái, ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của cô!
Đúng rồi, lúc này anh trở về làm gì? Chẳng lẽ đặc biệt trở về nhăn mặt với cô ư? Thật sự là một tên biến thái mà……
Thịnh Vị Ương kéo kéo khóe miệng,
“Mẹ Trương, cháu giống như ăn no.”
Cười đến lại có chút cứng ngắc, Thịnh Vị Ương nói xong đã buông đôi đũa không biết đã gắt gao nắm chặt ở trong tay từ khi nào, đứng dậy đi ra phòng ăn.
……
Mẹ Trương hơi hé miệng, nhưng vẫn không có nói ra, lúc trước thiếu gia vẫn luôn ở chấu Âu, cách một tháng trở về một lần, giống như mọi người, bà cũng sợ thiếu gia nhà bọn họ.
Dựa theo tính tình của thiếu gia, tình huống vừa rồi, chính tai bắt được có người mắng chính mình ở sau lưng, sớm nên nổi bão, cho dù là lão tử của anh cũng mắng lên.
Ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái, phàm là người đắc tội anh, trước nay đều không có phân chia nam nữ, trước hả giận rồi nói.
Nhưng mà, một quyền vừa rồi, thiếu gia lại không có đánh về phía thiếu phu nhân.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của mẹ Trương, thiếu gia nhà bọn họ vĩnh viễn đều là cũng một khuôn mặt, bao gồm tất cả mọi người đều cho rằng, Hoàng Phủ Bạc Ái sẽ không cười.
Nhưng mà, vừa rồi ở trước mặt thiếu phu nhân, trên mặt thiếu gia ngoại trừ xuất hiện lạnh băng còn có biểu tình khác, thậm chí có thể dùng từ “Phong phú”…… này để hình dung.
Nhìn bóng dáng lên lầu của Thịnh Vị Ương, mẹ trương khẽ thở dài.
……
Thịnh Vị Ương nhìn ra bên ngoài biệt thự, mơ hồ thấy mấy vệ sĩ mặc tây trang đen, lại mếu máo, không biết rốt cuộc biệt thự này có bao nhiêu vệ sĩ canh giữ, phỏng chừng dù cho cô hai cánh thiên sứ nhỏ, chỉ sợ cũng không bay ra được.
Lên lầu, Thịnh Vị Ương trực tiếp về phòng, lúc này cô mới phát hiện, tất cả trang trí trong biệt thự này đều là sắc điệu đen trắng nguội lạnh kinh điển, xa hoa cực hạn, lại không tiếng động lộ ra cảm giác áp lực.
Giống như người đàn ông kia, phóng thích một hơi thở nguy hiểm.