Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, không đợi anh nổi bão, móng vuốt của Thịnh Vị Ương đã nhéo lỗ tai anh, ra vẻ tức giận vặn một cái, lại luyến tiếc dùng sức,
“Thật không biết mỗi ngày trong đầu anh suy nghĩ cái gì?”
“Em đó!” Hoàng Phủ Bạc Ái bật thốt lên trả lời, giọng nói nghẹn ngào,
Tay nhỏ của Thịnh Vị Ương dừng một chút, ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy! Sao cô lại không biết chứ? EQ tên này thấp như vậy, mỗi lần cô liếc mắt một cái liền nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, còn không phải là nhớ cô sao!
……
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương cười doanh doanh, lúm đồng tiền như hoa, mắt châu tươi đẹp lóe lên ánh sáng nghiêm túc,
“Ba tuổi, bởi vì yêu nhau, chúng ta đã biến thành một phần sinh mệnh của nhau.
Anh yêu em, cho nên anh hy vọng em bình yên tốt đẹp, sao em lại không muốn chứ? Em yêu anh, cho nên cũng hy vọng anh lông tóc vô thương.”
Lập tức, mắt sâu nồng đậm của Hoàng Phủ Bạc Ái bắn ra một đạo lộng lẫy, ngưỡng cằm, sáng quắc nhìn cô, mang theo một tia trầm trọng cô xem không hiểu,
“Tiểu Vị Ương, anh sẽ không buông em ra, em cũng đừng buông anh ra, được không?”
Trong lòng Thịnh Vị Ương tê rần.
Thật ra, anh thật là một người đàn ông thiếu cảm giác an toàn, bởi vì thiếu tình thương, một khi có được, liền gắt gao nâng ở trong ngực, thậm chí thật cẩn thận, lo được lo mất.
Trên du thuyền, lúc đúng giờ muốn nổ mạnh, cô đẩy tay anh ra.
Cho nên, anh vẫn luôn bất an đến bây giờ……
……