Editor: May
Nam Tiểu Tố siết tay vang khanh khách,
“Lúc trước tớ nói cái gì!
Nam cặn bã nữ tiện nhân đó, chính là kỹ nữ phối với cẩu! Tớ còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Lục Bắc Huân chúc anh ta thiên trường địa cửu, đã bị đội lên đỉnh đầu nón xanh lớn như vậy! Xứng đáng!”
Khóe miệng Thịnh Vị Ương kéo một cái, “Tiểu Tố……”
Nam Tiểu Tố hừ lạnh, “Ương Ương, cậu đừng nói với tớ là tớ mắng Lục Bắc Huân kia, cậu đau lòng nha!”
Thịnh Vị Ương lắc đầu, “Cũng không có.”
……
“Nhưng mà thật đúng là ứng với câu nói kia, người đang làm trời đàn nhìn, làm chuyện xấu liền phải gặp báo ứng!” Nam Tiểu Tố giống như rất hả giận, “Nhà họ Thịnh này xong rồi.”
Đột nhiên, Nam Tiểu Tố lại nâng cao âm lượng, sư phó ngồi ghế điều khiển trước mặt suýt nữa đã trượt tay,
“Ương Ương, tớ nói với cậu, lúc trước cậu bị bác cả của cậu đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh, một người suýt chết ở nước ngoài, bọn họ cũng chưa từng quan tâm tới cậu!
Cho nên lần này mặc kệ nhà họ Thịnh có thể đi tong hay không, đều không có một xu tiền quan hệ với cậu! Cậu đừng lại tâm đồng tình tràn lan, nói cái gì trở về giúp bọn họ đó!”
Thịnh Vị Ương cười cười chua xót, Tiểu Tố nói đến một chút cũng không sai.
Một năm trước cô vừa đến nước Mỹ lưu học, tất cả tiền của nhà họ Thịnh đều ở trong tay bác cả, thật ra ba mẹ cũng không có bao nhiêu tiền, tiền mẹ cho cô khi lâm chung, du học liền xài hơn phân nửa.
Cho nên, Thịnh Vị Ương liền vừa đi học vừa làm việc ở một nhà hàng Pháp.
Có một buổi tối, làm xong việc về phòng ngủ, khi xuyên qua đường nhỏ đột nhiên từ phía sau nhảy ra hai kẻ ngoại quốc người da đen, một người giữ lấy cô, một người gắt gao che miệng cô lại.
Đoạn thời gian kia trong tin tức vẫn luôn đang nói có phát sinh án cướp gian rồi giết, nếu buổi tối ngày đó không phải Jay vừa vặn đi qua nơi đó, đánh chạy hai người da đen kia, phỏng chừng cô đã chết.
Nghĩ đến đây, Thịnh Vị Ương vẫn là nhịn không được tim đập nhanh, trên trán lập tức đều là mồ hôi lạnh tinh mịn.
Bất quá, cũng bởi vì chuyện này, cô và Jay trở thành bạn tốt, một người đàn ông ôn nhu mê người siêu hoàn mỹ.
……
Trong điện thoại, Nam Tiểu Tố lại mềm ngữ khí, tràn đầy đau lòng,
“Ương Ương, cậu nghe tớ nói không? Cậu đã không còn quan hệ với nhà họ Thịnh, bọn họ phá sản gì đó, dù như thế nào đều không liên quan với cậu.”
Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu,
“Đã biết, tớ nhọc lòng chuyện của mình đã lớn đầu, đâu còn tâm Bồ Tát đi quản bọn họ, hơn nữa cho dù có phần tâm này, tớ cũng không có đủ sức!”
“Phốc……” Nam Tiểu Tố không ngừng cười, mặt trái xoan xinh đẹp càng đẹp mắt.