Editor: May
Phản ứng đầu tiên của Nam Tiểu Tố chính là cự tuyệt, tựa như cách ly virus, vô cùng ghét bỏ hất cánh tay Kỳ Mộ Phi đỡ lấy cô ra,
“Chúng ta ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.”
Khóe môi mím lại của Kỳ Mộ Phi kéo một cái, “……”
Sở Nam Xuyên trực tiếp run bả vai cười phốc, nhìn sắc mặt đen thui của mỗ nam thầm nghĩ, quả nhiên, khuê mật của vợ Hoàng Phủ cũng tuyệt vách tường, không phải là một phàm phu tục nữ đâu nha!
Cũng dám cự Kỳ nhị!
……
Sở Nam Xuyên vừa định giúp anh em nhà mình nói chuyện, không nghĩ tới Kỳ Mộ Phi đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo nhiễm lên một chút mỉa mai,
“Đừng nghĩ nhiều, là khuê mật của cô dặn dò.”
Vừa rồi Thịnh Vị Ương lấy di động của Hoàng Phủ Bạc Ái gửi tin nhắn tới, bảo anh hộ tống Nam Tiểu Tố về đến nhà an toàn.
Tròng mắt Nam Tiểu Tố chợt trừng lớn!
Vốn đã uống rượu, hai má thấm oanh giống như nhiễm rượu vang đỏ, “bùm” càng thêm đậm màu, ở trong lòng rít gào rống lần thứ tám trăm,
“Tiểu Ương Tử, cậu - phái phản động tổ chức……!”
Sở Nam Xuyên nhìn nhìn Kỳ Mộ Phi, lại nhìn nhìn Nam Tiểu Tố, ôm ngực, cười âm trầm đến hòa nhã,
“Được rồi, Kỳ nhị, tôi thấy hai ngươi náo loạn cả đêm không được tự nhiên, lại không phải là người khác, người phụ nữ của mình, có gì từ từ nói, tôi cũng về đây!”
Gương mặt trái xoan xinh đẹp của Nam Tiểu Tố vặn vẹo đến quả thực không nỡ nhìn thẳng!
Cái gì gọi là “người phụ nữ của mình”? Sở thiếu này thật sự là mắt mù à? Con mắt nào của anh ta nhìn ra cô là người phụ nữ của Kỳ Mộ Phi!
……
Khóe môi Nam Tiểu Tố hung hăng kéo một cái, nghiêng mặt sang muốn phản bác, lại thấy một người phụ nữ ngoài cửa quán bar cách đó không xa lao tới, bước chân dưới chân gần như là chạy chậm.