Editor: May
Cạy hàm răng ra, hung hăng lướt qua mỗi một tấc ngọt ngào.
Chống đỡ hàm trên mềm mại, dây dưa lưỡi nhỏ đinh hương của cô, quấy, triền miên, lưỡi đều đã tê rần.
Lực đạo giữ chặt của bàn tay lớn hơn, ngực hai người kề sát thậm chí không có một khe hở.
Cái loại lực lượng quá mức cuồng tứ lại hắc ám này, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị cắn nuốt mất!
……
Thịnh Vị Ương bị hôn đến không thể hô hấp!
Đôi mắt sáng diệu thạch nhiễm lên một tầng sương mù hơi mỏng, ướt át sáng trong nhìn anh, tay nhỏ vô lực đấm đánh lung tung ở trên vai anh, nhìn qua xinh đẹp, cực kỳ chọc người!
Không nghĩ tới, cô như vậy, xem ở trong mắt anh, phong tình kiều mị nói không nên lời, càng thêm kích thích đến trong huyết mạch!
Đáng chết!
Rõ ràng là muốn trừng phạt cô một chút, không nghĩ tới lại bị con báo nhỏ chọc người này dụ hoặc ngược lại!
Bỗng chốc, mắt sâu đen còn hơn bóng đen của người đàn ông tối sầm lại, nhiễm lên một tầng hồng nhạt diễm lệ, nhưng lại có thể yêu mị giống như trong bóng đêm, khóe môi còn nhiễm ý cười tàn lệ.
Nhìn đến tim Thịnh Vị Ương đập nhanh không thể khống chế, lại bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo……
……
Thình lình!
Trên môi đau đớn một trận, Hoàng Phủ Bạc Ái lại hung hăng cắn một ngụm ở trên cái miệng nhỏ của cô, lúc này mới ra vẻ lạnh nhạt buông lỏng cả người đè nặng ra khỏi cô, đáy mắt lại dấu không được đỏ sậm.
Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy miệng đau, giọng nói tức giận còn mang theo khẽ run,
“Anh cắn em làm gì!”
Nói xong, còn vừa vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng một chút, khuôn mặt nhỏ sắp hít thở không thông càng là đỏ hồng xinh đẹp.
Cô như vậy, quả thực đáng thương đến làm anh muốn hung hăng…… giày vò!
Sống lưng vị đại thiếu gia nào đó căng thẳng, tròng mắt trắng dã, ở trong lòng yên lặng nhìn trời rít gào!