Editor: May
Thịnh Vị Ương cắt đứt lời của Lục Bắc Huân, ngữ khí càng thêm bình tĩnh,
“Chúng ta đều phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm, có vài người bỏ lỡ liền bỏ lỡ, thời gian trôi đi, không có người sẽ vẫn luôn ngừng tại chỗ chờ anh.
Lục Bắc Huân, tôi sớm đã rời đi, tôi có người yêu.”
……
Nói xong, Thịnh Vị Ương nghĩ tới Hoàng Phủ Bạc Ái, người cô yêu.
Đến chính Thịnh Vị Ương cũng không có ý thức được, bên môi vốn mím lại, cầm lòng không đậu giơ lên cong cong, mắt châu trầm tĩnh cũng nổi lên một tầng ánh sáng mênh mông gọi là “Hạnh phúc”.
Cả người Lục Bắc Huân chấn động, sắc mặt thống khổ chợt trở nên trắng bệch, thậm chí gần như thảm đạm.
Khoảng thời gian trước, tin tức đầu đề Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc đã kết hôn, gần như truyền khắp toàn cầu, nhìn ảnh chụp Hoàng Phủ Bạc Ái và Ương Ương thân mật khoác tay trên báo chí, anh thậm chí cố chấp cho rằng đó chỉ là giải trí lăng xê.
Nhưng mà, giờ phút này, nhìn lúm đồng tiền kiều diễm của cô, tựa như hoa hồng ướt át nở rộ, anh biết, hóa ra đều là sự thật.
Chậm rãi, khóe miệng thảm đạm của Lục Bắc Huân giơ lên một ý cười, cực kỳ chua xót,
“Ương Ương, anh ta đối với em tốt không?”
...
...
Mặt mày xinh đẹp của Thịnh Vị Ương càng thêm nhếch lên cong cong. 【】
Quỷ ấu trĩ đối với cô tốt không? Ừ, rất nhiều người đều nói anh đối tốt với cô, thật ra, cô cũng cho rằng như vậy.
Thịnh Vị Ương gật gật đầu,
“Anh ấy đối với em rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”