Editor: May
Nháy mắt, đám người tà ác trên ghế dài bừng tỉnh đại ngộ cùng kinh hô kêu lên, hóa ra là con báo nhỏ mua nha! Khó trách ~~~
Trong mắt tập thể toát ra ánh sáng xanh u u.
Hoàng Phủ Bạc Ái càng kiêu ngạo hừ một tiếng,
“Vợ của tôi tặng quà sinh nhật cho tôi.”
Ngữ khí phách lối kia, thật giống như đang nói “Hừ, các người có sao? Có sao? Không có cũng chỉ có thể hâm mộ lão tử mà thôi”.
Một đám người che lại ngực run rẩy.
Hoàng Phủ, cậu đủ rồi.
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó còn tự biết, bất giác nâng hàm dưới lên, kiêu ngạo đến không ngừng không nghỉ, đám đàn ông nhìn đến rất muốn mỗi người đi lên dẫm một chân.
Ni ** mã! Quả thực khoe khoang đến quá thiếu đánh!
……
Hóa ra, khăn quàng cổ này là vừa rồi tặng ở trên đường lái xe tới.
Thật ra Thịnh Vị Ương là tính sẽ đưa cho anh vào ngày sinh nhật, không nghĩ tới quỷ ấu trĩ này sốt ruột muốn mệnh.
Sau khi xuất phát từ Thế Giới Thành, lái chưa bao xa liền dừng lại, Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp giơ tay liền hỏi,
“Cô bé ngốc, quà sinh nhật của anh đâu!”
Thịnh Vị Ương sửng sốt một chút, hai má hơi phiếm hồng,
“Quà sinh nhật nên đưa vào lúc sinh nhật chứ!”
“Anh muốn ngay bây giờ!” Vị đại thiếu gia nào đó hung hăng trừng cô, một bộ dáng ác bá“Hiện tại em dám không cho anh, anh liền bóp chết em”.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, khuôn mặt nhỏ đào hoa càng hồng nói,
“Vậy không cho phép anh ghét bỏ đó!”
“Em cút đi!” Hoàng Phủ Bạc Ái tát một cái lên ót cô, “Dong dong dài dài, nhanh lên cho anh!”