Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái tựa hồ đã sớm dự đoán được Thịnh Vị Ương sẽ mắng anh, cũng không giận, vân đạm phong khinh nói câu,
“Người mắng tôi khốn kiếp đã sớm xếp hàng đến cao tốc thành phố E, thêm cô cũng vậy.”
Đôi bàn tay trắng như phấn của Thịnh Vị Ương nắm chặt,
“……”
Ở trong lòng mắng siêu cấp biến thái không biết xấu hổ!
Hoàng Phủ Bạc Ái đã muốn chạy tới cửa phòng, Thịnh Vị Ương đột nhiên mở miệng,
“Hoàng Phủ thiếu gia, anh sẽ không sợ tôi lừa lấy hết sạch tiền của anh ư!”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nghiêng mặt đi.
Khóe mắt liếc nhìn, đánh giá Thịnh Vị Ương từ đầu tới đuôi một phen, sau đó dừng ở trên đôi mắt cười đến cực kỳ sáng rỡ của cô, lạnh lùng phun một câu,
“Nếu cô có thể lừa đi tiền của tôi, heo mẹ cũng có thể lên cây.”
“&%#¥%%……” Khuôn mặt xinh đẹp của mỗ nữ sau một trận xanh hồng trắng tím, rốt cuộc vô cùng vặn vẹo thô bạo nói tục một câu, “Dựa vào!”
Hoàng Phủ biến thái lại có thể so với heo mẹ!
Thịnh Vị Ương cảm thấy chỉ số thông minh của mình gặp thương tổn tới mười hai vạn điểm rồi!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái xuống lầu, “rầm” một tiếng, truyền đến từ trên hành lang dài phía sau, một đôi giày cao gót xinh đẹp vô tội nằm ở trên sàn nhà.
Hoàng Phủ Bạc Ái nháy mắt đen mặt!
Người phụ nữ này, tính tình thật kém! Lại dám cởi giày ném anh!
Thịnh Vị Ương mềm mại ngồi liệt ở trên sàn nhà, tựa như cà tím héo, vành tai còn hơi đỏ, đột nhiên, ánh mắt sáng ngời, nếu cô xé phần khế ước vừa mới ký thì không phải được rồi ư!
Thịnh Vị Ương kích động đến vỗ đùi, chạy nhanh tìm ở trên bàn trà.
Nhưng mà, không có!
Trên bàn trà lưu ly màu đen đậm, sạch sẽ đến thậm chí một chút tro bụi cũng không có.
Mắt to hạt châu của Thịnh Vị Ương nhìn chằm chằm, sao lại không có? Vừa rồi cô còn thấy đặt ở trên bàn trà mà! Thịnh Vị Ương liền vểnh mông nhìn dưới đáy bàn trà.
Đều không có!
Khẳng định là bị Hoàng Phủ biến thái lấy mất! Nhưng mà anh lấy đi khi nào, sao cô không thấy được!
Nghe ngoài biệt thự truyền tới tiếng xe thể thao khởi động, Thịnh Vị Ương nhìn trời,
“Hoàng Phủ biến thái, tôi muốn một mình đấu với anh a a……”
……