Editor: May
Nếu có thể, Thịnh Vị Ương thật sự muốn nhấc chân lên đạp hai cước! Dẫm chết tên biến thái tự kỷ cuồng kia!
Nha! Ai muốn làm phụ nữ của anh ta chứ……
Thịnh Vị Ương lại chưa hết giận rống một câu,
“Hoàng Phủ đại thiếu gia, làm người đừng quá tự kỷ!
Gương toilet nhà anh lớn như vậy, anh thật sự nên soi kỹ càng một lần! Thật đúng cho rằng chính mình là người gặp người thích vạn người mê ư!”
Mũi Thịnh Vị Ương hung hăng hừ một tiếng, sau đó vỗ vỗ tay, vô cùng cuồng khốc xoay người rời đi.
Được rồi, cô cũng cảm thấy chính mình quả thực soái bạo!
……
Trên sô pha, người đàn ông nào đó vẻ mặt kinh ngạc, rốt cuộc từ rung động chuyển thành tức giận, nắm di động trên khay trà lên,
“Đưa tin toàn thành, nhị tiểu thư nhà họ Thịnh có một đôi mắt sẽ đổi màu……”
Thịnh Vị Ương đã xông tới gắt gao che môi mỏng của người đàn ông lại, giọng nói đã tức giận đến phát run,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh ti - bỉ vô - sỉ!”
Thịnh Vị Ương rất không rõ, vì sao người đàn ông này phải quấn lấy cô không bỏ.
Thần sắc Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh nhạt, lạnh đến thậm chí không có một chút độ ấm, ánh mắt thị huyết nhìn thấy Thịnh Vị Ương run sợ.
Đột nhiên, tay người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thịnh Vị Ương, chợt kéo một cái.
Lập tức, Thịnh Vị Ương đau đến khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn lại một chỗ, ấn đường nhíu chặt, trên trán no đủ lập tức dâng lên một tầng mồ hôi tinh tế.
Thịnh Vị Ương cảm thấy tay cô sắp gãy đứt, đau đến chết lặng.
Chỉ là, môi anh đào cắn chặt gắt gao kia, lại nhịn xuống tất cả tiếng hô đau, chỉ là không thốt lên một tiếng.
Mắt sắc của Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, chỉ cần anh hơi dùng sức thêm chút nữa, cánh tay cô liền phế đi.
Lực nhẫn nại của người phụ nữ này, lại lần nữa thay đổi cách nhìn của anh, chỉ là, móng vuốt mèo hoang nhỏ lại đâm người hơn nữa, cuối cùng cũng đều sẽ bị chủ nhân tàn nhẫn gọt bỏ……
……