Editor: May
Không nghĩ tới Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể tự dẫm chân dài trắng bóng của mình, trần truồng bò lên từ trên thảm sàn nhà.
Kéo chăn tơ tằm, cánh tay dài ôm một cái, lại bá đạo vòng chặt thân mình nhỏ xinh của cô.
“Ách……”
Mắt to hạt châu của Thịnh Vị Ương chớp chớp, nhìn khóe môi mỗ nam lại có thể còn treo ý cười khoe khoang rất thiếu đánh, cô bỗng nhiên có chút ngốc.
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh bỉ liếc mắt quét cô một cái,
“Không thích anh? Cũng không biết buổi sáng hôm nay ai khoe khoang đến tuôn nước mũi, còn nói nhận thầu hạnh phúc đời này của anh!
Hừ!”
Cuối cùng, Hoàng Phủ Bạc Ái còn đặc biệt kiêu ngạo hừ mũi một tiếng.
……
Thịnh Vị Ương, “……”
Mặt quyết đoán hoa lệ lệ đỏ bừng.
Nhìn tuấn dung mị hoặc của người đàn ông, Thịnh Vị Ương nhướng mày, cười đến vẻ mặt giảo hoạt xấu xa,
“Nhưng mà em cũng không có nói thích anh nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng chốc ngẩn ra, trong đầu hồi tưởng sáng sớm hôm nay anh tỏ tình với cô, chợt, đồng tử đen nhánh gắt gao trừng lớn!
Khóe môi Thịnh Vị Ương càng nhướng lên cong cong.
Ha ha, ai nói Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc là mặt băng sơn hả! Hoàn toàn cũng là một biểu tình hoàng đế đó được không!
Nhìn nhe răng trợn mắt dữ tợn, một giây trước còn cười đến ba hoa chích choè!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nổi giận,
“Con nhóc ngu xuẩn, vì sao em không nói!”
“Nói cái gì?” Thịnh Vị Ương cố ý giả ngu.
“Nói em thích anh!”
Hàm răng Hoàng Phủ Bạc Ái cắn đến vang "ken két", một biểu tình “Nếu cô lại không nói anh liền bóp chết cô”.