Editor: May
Anh bá đạo nâng khuôn mặt nhỏ bạo hồng dưới chăn tơ tằm lên, một tay chế trụ cái gáy của cô, cúi đầu hôn lấy cánh môi no đủ của cô.
Lưỡi lớn linh hoạt cạy hàm răng ra, điên cuồng đoạt lấy ngọt ngào trong miệng thơm, hàm trên chống đỡ mềm mại, ôn nhu đảo qua mỗi một tấc da thịt.
Bất chợt, càng vọt vào chỗ sâu nhất trong cổ họng.
Nước bọt giữa môi răng kề sát chảy xuôi, anh giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, luôn là tham lam mê luyến hương vị của cô như thế.
Một nụ hôn vừa rơi xuống, triền miên đến cực điểm.
Lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông phập phồng, mắt đen tà mị càng thêm mê hoặc, sáng quắc khóa chặt hai má đỏ hồng của cô.
Giọng nói trầm thấp cũng nhiễm lên hương vị, nghe đến lòng người run rẩy,
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Trong lòng Thịnh Vị Ương chợt giật mình, lại có thể còn ngơ ngác si ngốc trở về anh một câu “Ngủ ngon”, nơi nào có đậu hủ, cô muốn đi đâm vào.
Trên giường lớn mềm mại, anh và cô ôm nhau ngủ, một đêm không mộng mị.
Ngoài cửa sổ sát đất hoa lệ, ánh trăng ngọc bạch chiếu xuống, tựa như bạch lan nở rộ một đời, bình yên nở rộ.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vị Ương là bị một trận tiếng chuông di động đánh thức, đầu còn chôn ở trước ngực người đàn ông, hai tay hai chân cuộn lại trong ngực anh, trong miệng lầm bầm lầu bầu mơ hồ không rõ,
“Mới sáng sớm ai lại gọi điện thoại vậy”
Thịnh Vị Ương lười nhác vươn cánh tay từ trong chăn tơ tằm, nghiêng người muốn đi lấy di động.