Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái cầm khăn lông, giúp cô lau rửa mu bàn tay, bàn tay cô rất nhỏ, rất dài, khớp xương ngón tay cũng rất nhỏ, rất thích hợp đàn dương cầm.
Bỗng nhiên, ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu, ngữ khí lạnh lùng hỏi,
“Con báo nhỏ, ai cho em tháo nhẫn ra?”
Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, lập tức hoảng hốt mở đôi mắt ra!
Tầm mắt còn có chút mơ hồ gắt gao trừng mắt nhìn ngón áp út tay phải của mình.
Nhưng mà, trên tay lại là một mảnh trống không, đâu còn có kia chiếc nhẫn kim cương chui eternity huyết kia!
Cả người Thịnh Vị Ương nháy mắt ngây ngốc, thậm chí có chút ngốc si ngẩng đầu, mắt châu mê mang toàn là khẩn trương và vội vã,
“Tôi không có tháo ra.”
……
Bỗng chốc, mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái hơi co lại, đôi mắt nhíu chặt trầm xuống một chút.
Cả người Thịnh Vị Ương chấn động!
Ý thức được cái gì, mắt tiễn tinh xảo run rẩy, lập tức mắt châu thấu đỏ.
Thịnh Vị Ương một phen đẩy tay Hoàng Phủ Bạc Ái ra, duỗi thẳng cánh tay, tìm kiếm ở trong bồn tắm đổ đầy nước.
Trên mặt nước còn phủ một tầng bọt bong bóng, chặn tầm mắt, Thịnh Vị Ương gấp đến độ trực tiếp chui đầu vào trong nước, trừng lớn mắt tìm kiếm ở dưới mặt nước.
“Ào” một tiếng!
Hoàng Phủ Bạc Ái bóp bả vai Thịnh Vị Ương, một phen xách lên từ trong nước, gắt gao ôm vào trong ngực, tức giận đến lông mày đều dựng thành đảo chữ “八”,
“Thịnh Vị Ương em làm gì! Không biết chính mình sợ nước sao!”
Đáng chết! Vừa mới chết đuối, còn muốn lại đến lần nữa!
……
Trong lòng ngực, Thịnh Vị Ương ngơ ngẩn ngẩng đầu.
Không biết là nước thấm vào mắt, hay là cô khóc, mắt đen trầm tĩnh một mảnh máu đỏ như bảo thạch, chóp mũi còn dính bọt trắng.
“Ba tuổi, không thấy nhẫn.”