Editor: May
Thịnh Vị Ương xấu hổ đến không biết đôi mắt phải nhìn về phía nào, trong lúc hoảng loạn bắt lấy bàn tay to của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Tôi…… tôi tự làm.”
Hoàng Phủ Bạc Ái vân đạm phong khinh ném một câu,
“Tôi cũng không phải chưa từng giúp em cởi qua.”
Thịnh Vị Ương trừng mắt, suýt không vận hơi lên được liền chết nghẹn rồi, đột nhiên sáng ngời rống lên một câu,
“Vậy sao anh không tự mình cởi!”
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Thịnh Vị Ương liền hối hận đến rất muốn cắn lưỡi tự sát, cô tuyệt đối là bị tên này chọc tức đến hôn mê!
……
Tiếp theo, mỗ nam ở ngay trước mặt Thịnh Vị Ương, thành thạo liền cởi đến sạch trơn, động tác kia phải gọi là rất nhanh chóng.
“……” Khuôn mặt nhỏ bạo hồng của Thịnh Vị Ương giống như muốn nhỏ ra máu.
“Làm ra vẻ,” Hoàng Phủ Bạc Ái lại khinh bỉ trợn trắng liếc cô một cái, “Lần đó em hôn mê không phải tôi giúp em tắm rửa à.”
Thịnh Vị Ương suýt đã hộc máu! Lời nói hạ lưu như vậy, sao anh có thể nói đến bình tĩnh như vậy a a……
Xú lưu manh!
Đại sắc ma!
Biến thái chết tiệt!
Mỗ nữ bất cứ giá nào cắn răng một cái, gắt gao nhắm hai mắt lại, tiểu nhân nhi nhảy nhót trong lòng âm thầm cuồng mắng ing~~
Đúng là thật sự rất mất mặt a a……
……
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ tay nhỏ của Thịnh Vị Ương để ở trên vai anh, cởi áo ngực của cô, quần lót hồn nhạt hỗn độn ném trên sàn nhà.
Sương mù lượn lờ, thân mình cô xinh đẹp lả lướt, da thịt tuyết trắng thấm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, ngưng đọng ẩm ướt nhàn nhạt, thẹn thùng rụt lại.