Editor: May
Vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, bảo Charles nhanh lăn tới đây, suýt đã rống nổ lỗ tai của anh, liền đoán được khẳng định là thiếu phu nhân xảy ra chuyện ở trên yến hội.
Trong phòng, Hoàng Phủ Bạc Ái thay Thịnh Vị Ương lau thân mình, thay quần áo ướt đi, lúc này Charles mới làm kiểm tra cho cô.
Charles gỡ ống nghe bệnh xuống, lau mồ hôi,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân cũng không lo ngại, chỉ là bị nhiễm lạnh, nghỉ ngơi nhiều thì tốt rồi.”
“Bốp” lập tức!
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó sắc mặt âm trầm càng dọa người, tròng mắt đen nhánh phủ một tầng ánh sáng lạnh, chợt lạnh giọng xuất ra khỏi vỏ,
“Đi ra ngoài.”
Charles và Bạc Tứ run lên, quyết đoán nhanh chân liền rút lui, lại ngây ngốc tiếp nữa, bệnh tim của bọn họ đều sẽ bị hù dọa ra!
……
Thịnh Vị Ương lôi kéo tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, tôi thật sự không có việc gì, anh đừng nóng giận.”
Lòng bàn tay anh một mảnh lạnh lẽo, áo sơ mi ẩm ướt còn nhăn dúm dán ở trên người.
Trên trán tóc hơi khô có chút hỗn độn, ngọn tóc ngưng đọng nước nhỏ giọt, lăn xuống dọc theo sườn mặt dao khắc, lộ ra gợi cảm tà khí lười biếng.
Thịnh Vị Ương biết anh đang sinh khí, nhưng lại không biết vì sao anh lại tức giận như vậy, cả người đều tỏa ra lệ khí quá mức nồng đậm.
Thịnh Vị Ương lại nâng đầu ngón tay, chọc chọc bả vai Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Hoàng Phủ ba tuổi, đi tắm nước ấm một chút, đừng để bị cảm.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn một cái,
“Tôi là một người đàn ông, cảm mạo gì chứ.”
Thịnh Vị Ương nhịn không được khóe môi run rẩy một cái thật sâu.
Yên lặng nhìn trời, logic của tên này là gì vậy? Đàn ông liền sẽ không bị cảm ư? Toàn thế giới có một nửa là đàn ông, chẳng lẽ đều chưa từng cảm mạo ư?
……