Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ: Nam Thần Hôn Sâu 101℃

Chương 417




Editor: May

Đột nhiên, tiếng chuông điện báo của di động vang lên cực kỳ không đúng lúc, dưới không khí ái muội nhu tình vào giờ phút này, có vẻ đặc biệt chói tai.

Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, là Kỳ Mộ Phi gọi điện thoại tới.

“Nói.”

Thanh tuyến lạnh tanh giống như muốn kết băng, cách điện thoại, người đàn ông ở chỗ khác cũng có thể cảm giác được tức giận chợt tăng vọt của vị thiếu gia nào đó.

Thịnh Vị Ương theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt cũng hơi mở ra một chút, cô cũng không biết chính mình làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên khẩn trương như vậy.

……

Đại sảnh tiệc tối, Kỳ Mộ Phi hơi chuyển mắt.

Cách đó không xa, một người đàn ông anh tuấn mặc bộ tây trang bảo thạch lam, đang bị một đám quan viên  chính phủ cao cấp lấy lòng phụng bồi.

Kỳ Mộ Phi nhướng mày, giọng nói lãnh đạm lộ ra một tia tà hước,

“Hoàng Phủ, không nghĩ tới Lạc Trạch con trai tư lệnh quân chính trung ương cũng tới.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không thay đổi, nhưng thịnh Vị Ương lại biết anh sinh khí, cả người phóng thích lệ khí sậu lãnh, trầm giọng đáp,

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Thịnh Vị Ương hỏi anh,

“Hoàng Phủ ba tuổi, làm sao vậy?”

Đôi mắt lạnh sáng rực của Hoàng Phủ nhìn Thịnh Vị Ương, hàm dưới hơi hạ xuống, thâm tình hôn lên trên cánh môi kiều diễm xinh đẹp của cô,

“Con báo nhỏ, buổi tối hôm nay cô ngoan ngoãn ngốc ở bên người tôi là tốt rồi.”

Những thứ khác, giao cho tôi, bất luận là Kiệt Hận Thiên, hay là Lạc Trạch.

……

Thịnh Vị Ương ngẩn ra, vòng vo liếc mắt một cái,

“Bằng không thì sao? Tôi lại không quen biết ai.”

“Nếu có quen biết thì sao?” Đáy mắt lãnh mị lại ôn nhu của người đàn ông, xẹt qua một chút ánh sáng tối tăm.

Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, đột nhiên sáng ngời có thần hỏi lại một câu,

“Ba tuổi, có phải anh lo lắng lát nữa tôi ở trên tiệc tối nhìn thấy soái ca mỹ nam liền không nhúc nhích nổi không?”

Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”

“Điểm này thì anh yên tâm!” Con báo nhỏ nào đó biệt biệt thần khí dùng móng vuốt vỗ ngực, “Tôi nhất định sẽ không!”